Chương 8: Kỹ Năng Mới
Trước bia đá có một khe hình dạng giống với hình dáng của lệnh bài. Sau khi nhỏ máu nhận chủ lên lệnh bài của mình thì Lam đặt lệnh bài lên trên khe đó. Sau đó trên bia đá hiển thị ra vô số vật phẩm cùng với số điểm lũy trong lệnh bài mà cô có. Toàn bộ đều là chữ cổ nhưng mà dù thấy kì lạ nhưng cô lại hiểu được ý nghĩa của bọn chúng. Sau khi do dự một lát cô quyết định dùng ba trăm điểm để đổi lấy một bộ thương pháp tên là Phá Pháp Thương. Số điểm còn lại thì đổi ba viên đan dược trị thương cấp một và một viên hồi nguyên đan để trợ giúp hồi phục chân nguyên.
Mà lúc này bọ ngựa cũng đã tỉnh dậy, hai mắt có thần nhìn quét xung quanh. Trên người nó tỏa ra khí tức khiến cho Lam rùng mình. Bọ ngựa sau khi chuyển đổi chân nguyên như là được lột xác vậy. Thân thể cứng rắn hơn cả kim cương, sức mạnh đạt đến hai ngàn cân. Tu vi bây giờ của nó là Thuần Nguyên cấp tám. Mà có thể của nó bây giờ cũng đã to lớn hơn trước gấp mấy lần. Bây giờ chiều dài của nó khoảng gần hai mươi phân, chiều cao cũng đạt đến mười lăm mười sáu phần. Tuổi thọ gia tăng thêm bốn mươi năm làm cho tuổi thọ của nó đạt đến tiêu chuẩn của một nửa của người bình thường. Làm nó vui đến phát khóc, liên tục há miệng thét dài: “khè khè”.
Lam nhìn thấy nó vừa nhảy tưng tưng hoang hô vừa phát ra âm thanh khè khè còn tưởng là nó phát bệnh vội vàng chạy đến hỏi.
-Này, này. Ngươi không sao chứ. Bị bệnh lâu năm mà giấu à?
Lúc này nó mới dưng hưng phấn quay lại trừng cô một cái mắng thầm: “Cô mới bệnh lâu năm mà giấu ấy. Cả nhà cô mới bị bệnh lâu năm mà giấu ấy”. Rồi nó mới nhìn lại thì thấy về thương trên vai và tay của cô đã lành lại, nó ngạc nhiên nhảy đến chỉ chỉ vào trên tay cô, chỗ này lúc trước b·ị t·hương khá nặng ý hỏi v·ết t·hương đâu rồi. Lam cười hì hì nói:
-Ta mới dùng điểm tích lũy bên trong lệnh bài để đổi một viên trị thương đan dược từ trong bia đá. Mà sau khi ta ăn vào thì v·ết t·hương liền biến mất. Thật sự rất thần kì.
Nghe thấy như vậy nó cũng muốn thử nên đem nhẫn chứa đồ đeo vào cổ mình và xách theo lệnh bài của mình bay đến tấm bia đá. Sau khi dùng máu của mình để nhận chủ lệnh bài thì lại phát hiện là máu của nó lại có màu đỏ như máu người khiến nó và Lam đều kinh ngạc. Nhưng mà bây giờ nó muốn biết mình có thể đổi được đồ vật gì từ tấm bia đá cho nên tạm không quan tâm vấn đề này. Đặt lệnh bài vào khe thì trên bia đá cũng hiện lên. Nhưng lần này số lượng vật phẩm nhiều hơn và cấp độ cũng cao hơn so với lần của Lam.
Vừa nhìn vào màn hình Lam có chút buồn bực, nhưng khi thấy số điểm để đổi những vật này thì cô cũng cân bằng trở lại. Bởi số điểm để đổi nhưng vật phẩm ở đây quá cao so với số điểm mà cô có. Do đã có bộ pháp và công pháp cho nên bọ ngựa muốn kiếm một bộ kỹ năng công kích để đổi. Nhưng mà không có loại nào phù hợp cho nó sử dụng, bởi vì phía trên toàn là kỹ năng kiếm thuật, đao thuật, quyền thuật, thương thuật, cung thuật, pháp thuật. Cùng với bộ pháp, luyện thể thuật,...
Cuối cùng nó đành phải dùng một nghìn điểm tích lũy để đổi lấy bản á·m s·át thuật là kỹ năng ẩn thân cao cấp. Có lẽ đây là công pháp khả dĩ nhất nó có thể sử dụng rồi. Đây là một quyển công pháp cấp ba duy nhất trong màn hình. Còn một trăm mười lăm điểm nó tiếp tục dùng một trăm điểm đổi lấy một bộ ẩn nguyên thuật cấp một. Còn lại mười lăm điểm thì lại không thể đổi được vật gì nữa rồi nên đành bỏ qua. Sau khi xác nhận thì hai luồng ánh sáng bay vào đầu nó hiển thị rõ ràng vô số hình ảnh của hai kỹ năng mà nó vừa mua.
Bộ kỹ năng á·m s·át tên là Yên Sát Chi Địa. Sau khi thi triển sẽ phun ra một vùng sương khói màu đen trở tầm nhìn của tất cả mọi người ở bên trong vùng sương khói đó. Tu luyện cảnh giới càng cao thì diện tích vùng sương khói càng lớn, và còn kèm theo huyễn hoặc. Với độ thuần thục và tu vi hiện tại thì bọ ngựa chỉ có thể tạo ra vùng sương khói có bán kính ba mét.
Mà đặc biệt là sau khi thử dùng Yên Sát Chi Địa thì nó phát hiện kỹ năng thiên phú của nó có thể giúp nó nhìn thấy rõ mọi vật ở bên trong vùng sương khói màu đen do nó tạo ra này. Có thể nói kỹ năng Yên Sát Chi Địa này tạo ra như là dành riêng cho nó vậy. Mà lúc này Lam đang buồn bực ngồi ở một bên nhìn vào bên trong khu vực sương khói này. Cô có gọi mấy lần nhưng không thấy bọ ngựa đáp lại nên chỉ biết ở đó chờ đợi.
Một hồi, sau khi thỏa mãn nó mới sử dụng ẩn nguyên thuật ẩn đi chân nguyên di động bên trong cơ thể mình rồi lẻn đến phía sau Lam. Co lại cái liềm rồi dùng tay gõ lên đầu cô một cái làm cho cô đau đớn hoảng hồn thét to.
-Aaa.... Ua da ....Đau quá...
Sau khi nhìn lại thì thấy bọ ngựa đang đứng một bên nhìn mình như đang cười nhạo cô khiến cô càng bực bội hét.
-Người cái tên khốn kiếp này. Có biết đau không hả?
Bọ ngựa quay đầu nhìn chỗ khác giả vờ không liên quan đến mình.
-Ngươi... Ngươi... Khốn nạn..
Lam hậm hực đi qua màn sáng rời khỏi bí cảnh. Bọ ngựa cũng nhanh chóng phóng ra bên ngoài. Vừa ra đến bên ngoài, vì quên mất phía ngoài là không trung cách mặt đất năm mét làm cô té bịch xuống đất. Cô kinh hãi thét lên:
-Aaaaaa…
Nhưng mà sau đó cảnh tượng xung quanh liền khiến cô càng sợ hãi hơn. Xung quanh cô bây giờ toàn là xác n·gười c·hết. Có hơn chục t·hi t·hể nằm la liệt khắp nơi. Các t·hi t·hể gần như nguyên vẹn chỉ có điều toàn bộ đầu lâu đều biến mất. Máu nhuộm đỏ cả vùng đất này.
Khi Lam rớt xuống vừa đúng ngồi lên trên một t·hi t·hể. Tay của cô còn đặt tại cổ của người đó, toàn bộ quần áo của cô đã tả tơi, nay lại được nhuộm đỏ màu của máu trông rất kinh dị. Người trong cuộc lúc này đã khóc ô ô không chịu nổi rồi. Bọ ngựa vừa ra thấy cảnh này thì cũng nhíu mày, à mà quên nó không có mày để nhíu.
Nó dùng tay túm lấy Lam nhảy ra phía xa. Ngay gần chỗ mà Lam vừa té có một người xuất hiện ở đó. Tay cầm một thanh dao bầu đang nhìn chòng chọc về phía cô ta và bọ ngựa.
-Bình. Những người này là anh g·iết à.
Nhìn thấy người này Lam kinh hoảng hét to sợ hãi. Giờ phút này nhìn lại cô mới thấy những t·hi t·hể này rất quen thuộc. Họ đều là những người còn sống sót được tên Bình tập hợp lại chung một chỗ với cô. Tên Bình cười khà khà nói:
-Tụi mày thật đáng c·hết. Lam à! Mày rất xinh đẹp nên tao rất thích mày. Vậy mà mày dám cùng với tụi nó phản bội tao. Tao phải g·iết hết tụi mày. Hà hà...
Tên Bình lúc này đâu có còn giữ được bình tĩnh, trong mắt của hắn chỉ toàn là thù hận. Hắn từng bị người yêu phản bội con nên sinh ra tâm lý vặn vẹo không thể khống chế bản thân khi bị phản bội thêm lần nữa. Mà người yêu gần đây nhất của hắn cũng vì chia tay hắn yêu người khác mà bị hắn g·iết c·hết rồi chặt thành từng đoạn nhỏ đem ném ra biển.
Tên Bình cầm dao bầu lao đến chém về phía hai người. Bọ ngựa thả Lam xuống chuẩn bị lao lên g·iết hắn thì bị Lam ngăn lại. Cô nhìn bọ ngựa sau đó quay sang dùng thương đánh văng tên Bình ra xa rồi nói:
-Chuyện này là lỗi của bọn tôi. Nhưng mà anh cũng không nên g·iết c·hết bọn họ. Huống hồ những người khác cũng là vô can.
Tên Bình không nói mà như dã thú lao đến t·ấn c·ông cô.
Hết Chương .