Chương 10: Khúc Mắc
Dĩ nhiên những người khác nghe được cũng liền bỏ qua Lam mà xông lên t·ấn c·ông bọ ngựa. Lam đứng đó trơ mắt nhìn mọi người lao lên đánh bọ ngựa mà không biết phải làm gì. Con bọ ngựa dĩ nhiên là cũng đã có phòng bị từ trước, vì nó hiểu đám người đang nói gì mà. Nó quay đầu lại nhảy lên, một liềm chính xác chẻ đôi mũi tên ra làm hai phần bằng nhau. Rồi nó tiếp tục lao đến đám người.
Người lao đến nhanh nhất là tên Thắng, tay cầm dao găm nhảy đến gần bọ ngựa sau đó phóng ra dao găm về phía nó. Nó nhảy lên đạp dao găm một cái tiếp cận tên Thắng sau đó dùng hai cái liềm đánh ra hình dấu X công kích hắn. Hai cái liềm chém tên ngang cổ tên Thắng nhưng mà sau đó hình ảnh liền tán đi hắn đã xuất hiện ở một chỗ khác. Tuy sử dụng tàn ảnh để né qua một mạng nhưng vì tốc độ của bọ ngựa quá nhanh mà trên cổ của hắn cũng đã bị hai vết xước do song liêm để lại.
Tên Toàn lúc này mới cầm khiên chắn trước mặt mọi người, Mai và Hoài thì từ xa công kích bọ ngựa. Bọ ngựa sử dụng Đường Lang Xuyên Vân Bộ liên tục né tránh những mũi tên cũng như cầu lửa rồi lao đến chỗ đám người. Tên Nam cầm đao chém ra một đao cản trở hướng đi của bọ ngựa, nhưng không cản được nó. Nó chém ba bốn nhát vào người tên Nam từ trên xuống dưới. Tên Nam không thể nào né tránh được nên c·hết ngay lập tức.
Những người còn lại thì hoảng hồn lùi lại phía sau lưng tên Toàn. Mai và Hoài vẫn không ngừng t·ấn c·ông nhưng những người đánh cận chiến thì không ai dám lao lên nữa. Đám người vừa đánh vừa lui về phía sau. Bọ ngựa né tránh hết tất cả chiêu thức của họ. Khi nó chuẩn bị lao lên thì bị Lam chạy đến đứng trước mặt ngăn cản nó lại.
-Ta xin ngươi đừng g·iết bọn họ có được không? Ta biết bọn họ muốn g·iết ngươi nhưng dù sao cũng không thể làm ngươi b·ị t·hương mà. Nên tha cho bọn họ một lần đi.
Dù sao cũng là đồng đội một thời gian nên nó cho cô chút mặt mũi tha cho bọn người kia. Nó xoay người đi, lần này không ai dám ngăn cản nó nữa. Chỉ dám dùng ánh mắt căm thù nhìn nó. Lam cũng chào mọi người rồi chạy theo nó rời đi vì cô và đám người này cũng không có cảm tình gì. Suy nghĩ lại bọ ngựa đã cứu và giúp đỡ mình rất nhiều nên cô chọn tin tưởng nó. Thêm nữa đồ của cô cũng nằm trên người nó cả, nó đi rồi thì cô không lấy lại được. Còn bọ ngựa cũng không nghĩ nhiều, dù sao nó cũng không có đặt nặng tình cảm vào một ai cả, bởi bây giờ nó không phải người mà là một con bọ ngựa. Trong lòng nó luôn nhắc nhở mình như vậy để tránh phải hối tiếc vào một ngày nào đó. Một người một bọ ngựa tiến thẳng về hướng tây nam mà đi.
Đi được ba ngày đường thì họ gặp được một ngôi làng. Toàn bộ ngôi làng được bao bọc bằng hàng rào lưới B40 và một cái cửa vào bằng sắt. Những người ở đây không xây nhà mà họ sống trong những chiếc container. Có tổng cộng mười hai thùng container ở đây.
Phía sau cánh cổng vào có hai người đang đứng gác, tay cầm hai khẩu súng AK47, lưng đeo dao găm và băng đạn. Mặc trên người đồng phục q·uân đ·ội.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Lam để bọ ngựa đứng trên vai mình đi đến cổng hỏi.
-Xin chào, em tên Lam, bọ ngựa này là vật nuôi của em. Mấy anh cho em hỏi ở đây là chỗ nào vậy?
Nhìn thấy trên lưng Lam có bọ ngựa, hai người giật mình cầm súng chỉa vào Lam rồi một người hỏi.
-Đây là dị năng của cô à?
-Đúng. Dị năng của em là thuần hóa yêu thú.
Lam bình tĩnh trả lời rồi hỏi lại.
-Đây là đâu vậy mấy anh? Mấy anh biết đường nào về lại quận 8 không?
Hai người kia nghe được liền cười haha nói:
-Cô bé ơi. Bây giờ làm gì còn có thành hay quận gì nữa. Toàn bộ thế giới đều bị biến đổi rồi. Nên cũng chẳng có phân chia gì đâu.
-Vậy mấy anh có biết nơi tập trung những người còn sống của nước mình ở đâu không?
Lam hỏi ra điều mình muốn biết nhất lúc này. Bởi vì cô còn không có biết được thông tin gì về gia đình của mình từ sau khi biến đổi.
-Từ lúc thế giới thay đổi đến giờ. Chúng tôi mới gặp vài người còn sống đến căn cứ này thôi nên cũng không có được thông tin gì về thế giới bên ngoài cả. Bọn tôi có cử người đi dò thám nhưng đa phần đều c·hết hết. Những người còn sống trở về thì đều nói là bên ngoài có xác sống và yêu thú rất đang sợ.
Mà nghe được âm thanh nói chuyện bên ngoài cũng có vài người từ trong container đi ra. Lúc này là buổi chiều rất nhiều người đã ra bên ngoài tìm kiếm thức ăn cho nên ở lại đây chỉ có bốn năm người. Mọi người mời Lam và bọ ngựa vào trong. Nghe Lam nói mình có thể điều khiển bọ ngựa để chiến đấu thì mọi người đều rất hâm mộ. Những người ở đây đều là người thường chỉ có hai người gác ngoài cổng là lính mà thôi. Ngoài ra còn có vài người nhưng đã đi ra bên ngoài tìm kiếm thức ăn cho mọi người rồi.
Ở đây đa phần là người không có dị năng hoặc dị năng rất yếu như là phát ra ánh sáng, phun nước, tạo bong bóng. Thực ra là do những người này không biết cách sử dụng năng lực của mình chứ không phải là năng lực của họ yếu.
Ví dụ như phát ra ánh sáng, nếu như cường hóa thêm một chút thì ánh sáng mang theo nhiệt lượng đủ để thiêu đốt c·hết yêu thú. Hoặc như phun nước, nếu như tăng áp suất nước bắn đi thì lực sát thương cũng không phải chuyện đùa. Hoặc là phun ra lượng nước lớn để dìm c·hết yêu thú cũng là một phương án khả thi. Hơn nữa trong thời đại này dị năng nước rất là tiện lợi, không sợ uống phải nguồn nước bị ô nhiễm.
Nhưng dù không phát huy ra được sức mạnh của dị năng của mình nhưng do hấp thụ ánh sáng màu đỏ lúc trước mà cơ thể của họ mạnh hơn người thường rất nhiều. Lại được năng lượng dày đặt bên trong không khí cường hóa làm cho họ càng mạnh mẽ hơn. Mặc dù vậy họ cũng chỉ đạt đến bậc F cấp ba đến sáu. Nếu đụng phải xác sống một sao cũng không chắc có thể đánh lại bọn chúng đừng nói đến yêu thú.
Sau khi trao đổi thông tin với những người ở đây, Lam và bọ ngựa quyết định ngủ ở đây một đêm sáng mai lại lên đường. Chập tối hôm đó những người khác cũng trở về. Có tổng cộng bốn nhóm lần lượt lái xe mô tô đi về từ bốn hướng khác nhau. Toàn bộ đều được trang bị súng đạn, dao găm và bom.
Vác theo xác một con yêu thú cá sấu cấp D làm chiến lợi phẩm trở về. Ai cũng tươi cười hớn hở. Vì lần này đi săn chỉ có vài người b·ị t·hương nhẹ, không với bị m·ất m·ạng cả. Trung niên dẫn đầu đoàn người là một người lính trung niên cao to lực lưỡng. Thân cao mét tám gương mặt đoan chính làm cho người nhìn cảm thấy có thiện cảm.
Sau khi biết có khách đến liền cười to mời Lam cùng ăn tối với mọi người. Con yêu thú cá sấu này đủ cung cấp thức ăn cho mọi người trong hai ngày. Cùng với số rau quả hái được trên đường làm cho mọi người có một bữa no bụng.
-Nghe nói cô có thể điều khiển yêu thú hả Lam?
Trung niên cầm đầu tên Trần Văn Tú hỏi. Lam nghe được liền mở miệng đáp.
-Đúng vậy anh Tú. Nhưng mà em chỉ điều khiển được mỗi bọ ngựa này mà thôi.
Hết Chương.