Chương 68: Thành Bình Địa
-Nghe nói đi về hướng đông nam có một thành trì nhỏ, ở cách đó không xa có con sông khá to, dưới sông có nhiều loài thủy quái. Tôi nghĩ chúng ta qua đó săn bắt một chuyến xem thế nào.
Nói không xa nhưng cũng cách nhau mấy chục cây số, cho nên không có bị thuỷ quái t·ấn c·ông trực tiếp. Chứ nếu mà giáp với con sông kia chắc căn cứ Bình Địa cũng không tồn tại được mấy ngày.
- Được rồi. Đại ca đi đâu em theo đó.
Ra ngoài cổng thành, bị lính gác giữ lại, nhưng Vương đưa một ít yêu hạch thì được bọn chúng mắt nhắm mắt mở cho đi.
Vương và Mai di chuyển về hướng đông nam, ban đầu trên đường không gặp được người hay quái vật nào cả, chắc đã bị càng quét sạch sẽ rồi.
Sau khi thoát khỏi được vùng quản hạt của thành Đại Nam đi đến nơi hoang dã, họ gặp được vài tổ đội nhỏ đi săn bắt quái vật cấp thấp.
Rất nhiều người gặp tình cảnh nguy hiểm đều bị Vương xem như không thấy. Nhưng mà để Mai thấy được thì cô nằng nặc xin nó cho cô đi cứu bọn họ. Mấy tháng nay cấp bậc của cô đã tăng lên nhiều cho nên cũng mượn cơ hội này cho cô bé luyện tập thêm.
Nên cứ mỗi lần cô dùng ánh mắt đó nhìn nó như vậy nó đều dừng chân rồi để cô đi ra hỗ trợ cho những người g·ặp n·ạn vì dù sao cũng không tốn thời gian là mấy.
Nhưng có một lần những người kia đòi bám theo thì Vương nhất định cự tuyệt. Cho dù Mai có muốn xin cũng không được, nó không muốn mang người theo vì rất phiền phức.
Cứ như vậy tốc độ hành trình cũng bị chậm lại nên cả tuần sau đó hai người mới đi đến một tòa thành trì gọi là căn cứ Bình Địa.
Ở phía thành Đại Nam, họ đang xây dựng thành trì mới thì không biết từ đâu xuất hiện một con Giao Xà phục kích t·ấn c·ông các thành viên ở đó.
Nó đã g·iết được mấy người đội trưởng và rất nhiều đội viên bảo vệ, số lượng công nhân xây dựng thì c·hết nhiều không đếm xuể, chỉ còn có số ít người trốn thoát. Theo như báo cáo thì Giao Xà đã có dấu hiệu thức tỉnh huyết mạch giao long.
Sau khi báo cáo tình hình với Quân chủ Mạc Văn Khoa thì hắn đã quyết định đích thân đi bắt con yêu thú này. Bởi vì hắn cũng đang cần linh hồn Giao Xà này để làm khí linh cho v·ũ k·hí của hắn.
Đây là một phương pháp đặc biệt mà hắn vất vả có được ở một bí cảnh gần đây. Nhưng dù Giao Xà đang b·ị t·hương thì với sức của hắn thì không tài nào bắt được nó.
Còn Giao Xà thì cần hấp thụ một lượng lớn máu huyết để trị thương cho mình. Nó b·ị t·hương rất nặng không biết do đâu, cũng vì vậy mà tu vi của nó giảm từ Tiên Nguyên cảnh đỉnh phong xuống chỉ còn Tiên Nguyên cảnh cấp một.
Nếu không với sức mạnh của nó thì cho dù cả thành Đại Nam cũng không thể làm gì được nó thậm chí có thể bị nó tiêu diệt. Đây cũng là lý do mà Mạc Thừa Vận không thể để cho nó khôi phục như lúc bình thường.
Thời gian càng lâu, con Giao Xà sẽ càng mạnh, sức chiến đấu của nó bây giờ cũng đã rất cao rồi. Chỉ cần vài ngày nữa thôi sẽ không còn ai đủ sức khống chế nó nữa.
Cuối cùng vận dụng hầu hết cao thủ trong thành, cộng với đặt bẫy trận pháp thì mới bắt giữ được nó. Lúc này, Quân Chủ quay sang nhìn mọi người nói:
- Tranh thủ xử lý xong rồi tiếp tục xây dựng thành. Sau này thành này sẽ gọi là thành Diệt Long.
Mà lúc này ở một thành trì nhỏ phía đông nam, gọi là thành trì thì không bằng gọi là một huyện nhỏ, được bao quanh bằng tre, gỗ rất thô sơ. Người ở đây gọi nó là chuồng Bình Địa, Vương và Mai vừa bước vào trong thành rất đơn giản. Bởi vì ở đây không có ai canh gác cũng chẳng cần kiểm chứng gì cả.
Bên trong cũng không có nhà ở đàng hoàng, từ xa nhìn lại chỉ là những túp lều tạm bợ, rách nát. Chỉ duy nhất có một tòa lâu đài khổng lồ cực kỳ xa hoa lộng lẫy màu trắng như tuyết ở giữa thành. Nó cứ như là tách biệt hoàn toàn với thế giới u ám ở bên ngoài này vậy.
Cung điện được xây hàng rào cao hơn ba mét ngăn cách với mọi hoàn cảnh xung quanh. Trong ngoài cung điện đều có binh lính đi tuần tra không có một kẻ hở nào.
Ngược lại trên đường phố không có cảnh nhộn nhịp bán hàng cũng không có binh lính tuần tra mà chỉ có những người dân nghèo đói gầy trơ xương đang lây lất ở bên ngoài.
Có cả những cái xác c·hết khô vì đói mà không có ai chôn cất bốc ra mùi h·ôi t·hối tanh tưởi.
Mai hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt của mình. Rất nhiều người đang nhìn vào quần áo khá sạch sẽ của hai người bọn họ.
Biết họ từ nơi xa đến đây, có một cậu bé vì quá đói khát mà liều mạng chạy đến chặn trước mặt của hai người:
- Chị ơi, chị có đồ ăn không có thể cho em một ít không? Em và mẹ đã bốn ngày không có gì ăn rồi.
Mai nhìn bộ dáng ốm nhom khô khào khô khốc của nó làm cho cô thương tiếc vô cùng. Bản tính lương thiện cho nên Mai không thể không đem ra một ít thịt yêu thú mà Khang săn được hôm trước đưa cho nó.
Thằng bé không kịp cảm ơn, vậy mà trực tiếp cầm lấy chạy thật nhanh về một góc nơi xa. Ở đó có một phụ nữ đang ngồi trên mặt đất, bộ dáng vô cùng thê thảm. Người phụ nữ thấy thằng bé đem thịt về, không biết từ đâu lấy ra lực lượng vậy mà dùng hai tay xé miếng thịt ra làm đôi.
Đưa một miếng cho thằng bé, còn mình vậy mà đang ăn sống miếng thịt kia. Mai trợn tròn mắt hốt hoảng nhìn hai người, trong lòng cô như có cái gì đó nghẹn khuất ở bên trong nói không nên lời.
Tại sao có thể thành ra cái bộ dạng này, ngay cả thịt sống cũng có thể ăn ngon lành như vậy.
So với thành Đại Nam, ở nơi này rất đúng với tên gọi của nó chuồng Bình Địa hoang tàn, nghèo đói thảm thương. Những người dân ở đây như những con gia súc bị chủ của mình bỏ đói trong thời gian dài.
-Này! Sao hai người lại ăn sống như vậy. Sẽ b·ị đ·au bụng đó.
Nghe Mai hỏi như vậy, người phụ nữ và đứa trẻ kia mỉm cười nhìn Mai nói:
-Chúng tôi cũng đã quen rồi cô à. Muốn nấu chín như ngày trước cũng không nấu được. Mà nếu cầm lâu quá thì những người khác sẽ c·ướp mất. Đến lúc đó muốn ăn cũng không ăn được.
Thằng bé cũng gật đầu nói thêm:
-Không sao đâu chị. Cám ơn chị đã cho mẹ con em thịt. Hì hì.
Mai nghẹn ở trong lòng, cô không ngờ rằng trên đời còn có người khổ sở như vậy. Cô bé có chút tức giận hỏi:
-Những người lãnh đạo ở đây đâu, chả lẽ họ không lo cho mọi người sao?
Nghe được Mai nói, người phụ nữ gầy gò kia cười khổ, ánh mắt thất thần nói:
-Bọn chúng chỉ biết c·ướp b·óc và kiểm soát chứ nào có lo cho ai. Bọn tôi có c·hết thì chúng còn mừng thêm nữa ấy chứ.
-Vậy sao mọi người không đi đến thành khác mà ở.
Mai vừa nói ra câu đó đột nhiên cô mới ý thức được, những người ở đây đa phần là phụ nữ, người già và trẻ em. Bọn họ làm sao có thể đi xa được, mà bên ngoài cũng không an toàn như ngày xưa nữa. Giờ mà ra ngoài thì chỉ có làm mồi cho xác sống hoặc yêu thú mà thôi.
Mà lúc này những người khác thấy Mai cho thằng bé thịt yêu thú thì cũng không nhịn được, cả một đoàn người chạy đến quỳ gối trước mặt cô cầu xin thức ăn.
Mai thật sự không biết phải làm sao, cảm xúc của cô rối bời. Vừa tức giận, vừa thương cảm, ánh mắt có chút ương ướt đến nơi rồi.
Thấy Mai như sắp khóc họ cũng không dám làm gì quá đáng chỉ biết quỳ ở đó chờ đợi. Có người thấy kì lạ nên hỏi:
- Cô bé sao lại khóc rồi.
-Không sao đâu ạ.
Mai nhẹ nhàng trả lời họ rồi nhìn về phía Vương. Không cần mở miệng hỏi Vương cũng biết là ý của cô bé nên cười cười nói:
- Cô đem thịt đi luột rồi phát cho mỗi người một ít đi. Dùng thịt yêu thú bậc hai, bậc ba thôi.Cơ thể yếu ớt ăn thịt yêu thú bậc cao quá cũng không tốt.
Mai dùng ánh mắt cảm kích nhìn nó cứ như là người nhận thịt không phải những người này mà chính là cô bé vậy.
Mấy ngày ở chung với nhau cũng làm cho Vương có suy nghĩ khác về Mai. Tuy cô bé cố chấp và có chút mít ướt nhưng làm người có tình có nghĩa là người đáng tin cậy.
Còn Mai thì đã tin tưởng Vương hoàn toàn rồi. Cảm giác dựa dẫm người khác đôi khi cũng rất thoải mái, nên cô bé không phải cố tỏ ra mạnh mẽ như trước nữa.
Vương có chút hiếu kì đánh giá đám người ở đây. Toàn bộ mấy chục người trước mặt đều là bậc F cao nhất cũng chỉ là bậc E. Toàn bộ đều là dị năng giả chứ không ai tu luyện chân nguyên cả. Thằng bé dò hỏi một người lớn tuổi:
- Ở đây không có ai dạy cho mọi người tu luyện chân nguyên à?
Ông lão có vẻ là người lớn tuổi nhất ở đây cung kính trả lời nó:
- Chân nguyên là thứ gì vậy ân nhân? Có phải là nguyên khí phóng ra ngoài giống như mấy vị đại nhân ở lâu đài không?
Sau đó ông ta chỉ về hướng toàn lâu đài sang trọng kia. Trò chuyện với họ, nó mới biết được là đám người bên trong lâu đài có tu luyện chân nguyên. Nhưng đám người đó hoàn toàn không có dạy lại cho những người khác.
Tên thủ lĩnh ở đây là một tên béo tên là Phan Gia Phúc. Hơn một năm trước được Quân Chủ phái đến đây xây dựng căn cứ và cứu trợ những người ở xung quanh.
Ban đầu tên này làm việc rất đàng hoàn, tập hợp mọi người xây dựng căn cứ. Rồi đi giúp đỡ hướng dẫn cho những người khác đến căn cứ sinh sống.
Nhưng không hiểu sao sau một thời gian tên Trần Gia Phúc này bắt đầu thay đổi. Hắn bắt mọi người làm khổ sai đi xây dựng tòa lâu đài xa hoa cho hắn.
Hắn bỏ mặt những người già và trẻ em không có sức chiến đâu, chỉ giữ lại đàn ông trai tráng và phụ nữ. Tất cả đàn ông và phụ nữ đều b·ị b·ắt đi vào bên trong lâu đài, sau đó không có một ai trở ra cả.
HẾT CHƯƠNG