Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoạt Mệnh Đường Lang

Chương 69: Lâu Đài Hoa Lệ




Chương 69: Lâu Đài Hoa Lệ

Bên ngoài này chỉ còn lại một ít người già và trẻ em, lại không được dạy tu luyện cho nên họ không có khả năng ra ngoài săn yêu thú làm thức ăn. Chỉ biết hái trái cây và rau cỏ để ăn.

Ban đầu có vài người mạnh mẽ ra ngoài săn được một ít yêu thú cấp thấp làm thức ăn nên cuộc sống không đến nỗi nào. Nhưng mà một lần ra ngoài, họ đụng phải quái vật bậc cao phục kích, nên không còn ai sống sót trở về. Sau đó cũng có nhiều người khác liều mạng đi ra nhưng không có mấy ai may mắn trở về.

Từ đó cuộc sống của họ dần dần trở nên bế tắc, sức khỏe họ lại yếu đi càng không thể ra ngoài tìm thức ăn được nữa, cho nên mới có tình cảnh như trước mắt.

Nghe xong mọi người kể lại, Vương còn bình tĩnh nhưng Mai thì vô cùng tức giận mắng.

- Cái tên khốn này thật là đáng c·hết mà.

Vương quay đầu nhìn về hướng lâu đài, mặc dù có thể nhìn rõ kiến trúc bên ngoài nhưng bên trong hoàn toàn kín kẽ không thể nhìn xuyên vào được.

- Cô ở đây với mọi người. Tôi đi vào đó xem thử rồi về ngay.

Mọi người vừa nghe xong hết câu nói thì Vương đã đứng dậy từ từ đi về phía lâu đài kia. Vài người lớn tuổi nghe nó nói vậy thì sợ hãi khuyên:

-Cậu Vương đừng đi. Đám người trong lâu đài đó độc ác lắm, chúng mà bắt được cậu thì sẽ g·iết cậu mất.

Những người khác cũng liều mình ngăn cản, họ sợ ân nhân của mình sẽ bị đám ác quỷ kia hại c·hết.

-Đúng vậy, cậu Vương đừng đi.

Vương thấy bọn họ như vậy thì nó càng quyết tâm đi tìm hiểu việc này hơn. Nó đưa tay gạt mọi người qua một bên nói:

-Mọi người an tâm đi, tôi chỉ đứng từ xa quan sát thôi.



Nghe vậy thì đám người mới an tâm không cản Vương nữa, chỉ dặn dò nó cẩn thận, đừng để đám lính thấy được. Vương gật đầu rồi đi thẳng về phía lâu đài.

Đến gần lâu đài, tìm một chỗ vắng rồi Vương hóa thành bản thể bọ ngựa nhỏ của mình, sau đó ẩn mình rồi bay lên không trung rồi lẻn vào lâu đài.

Lúc này bên trong lâu đài, có một tên trung niên mập như heo đang nằm trên một cái giường to lớn trong một căn phòng ngủ hết sức xa hoa. Nơi đây được trang trí bằng vàng bạc và lụa là gấm vóc cao cấp.

Những ngọn đèn mờ ảo được chế tạo tinh xảo từ những viên ma tinh, có thể phát sáng liên tục mà không cần nạp thêm năng lượng.

Lúc này bên cạnh tên béo kia nằm bảy tám cô gái xinh đẹp, trên người họ đều không mảnh vải che thân. Bộ dáng bọn họ mệt mỏi không còn chút sức lực nằm ở bên cạnh đó. Tên mập đang nằm thở dốc còn có một cô còn đang ngồi trên thân của hắn nhấp nhô lên xuống.

Tiếng rên rỉ vang ra khắp các gian phòng, thi thoảng lại kèm theo tiếng cười tà dâm, u ám của hắn nghe hết sức quỷ dị và ghê người. Mặc dù vậy những tên lính gác bên ngoài vẫn giữ lấy vẻ mặt cứng đờ như cũ không hề thay đổi, cũng không có nói lấy một lời nào.

Sau khi tiến vào lâu đài, Vương đi hết căn phòng này đến căn phòng khác để thăm dò nhưng lại không phát hiện ai ngoại trừ mấy tên lính với gương mặt hơi cứng đờ thiếu sức sống .

Những tên lính gác này cứ như là n·gười c·hết hay giống như những kẻ vô hồn. Nhưng trên người chúng không có khí tức của xác sống và tim vẫn còn đập chứng tỏ họ vẫn còn là người sống.

Sau hồi lâu tìm kiếm, cuối cùng Vương phát hiện một căn phòng giam. Bên dưới toà lâu đài vậy mà có khu nhà giam, nhà giam có năm tầng, bên trong giam giữ mấy nghìn người.

Họ bị chia nhau ra giam giữ theo từng xà lim bằng sắt thép vô cùng cứng rắn. Mỗi xà lim có khoảng mười đến hai mươi người ở bên trong. Ai cũng có tinh thần uể oải, mệt mỏi, ánh mắt vô thần, dường như bị giam ở đây rất lâu rồi. Và có rất nhiều quân lính cầm theo súng canh phòng ở bên ngoài xà lim.

Đám tù nhân này không hề có một ai tu luyện chân nguyên. Toàn bộ đều là người bình thường hoặc dị năng cấp thấp, không có một ai đạt đến bậc D cả.

Bên trong một căn phòng giam nọ, có hơn mười người đàn ông đang bàn chuyện gì đó. Bọn họ tuy rằng rất mệt mỏi nhưng ánh mắt lại có thần không giống với những kẻ khác.

Vừa hay Vương đang ẩn thân đi qua nơi này nên vô tình nghe được đối thoại của bọn họ.



Một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhưng lại có vẻ trưởng thành và cơ trí là chỉ huy của nhóm người này.

-Chúng ta bị nhốt ở trong này cũng đã mấy tháng rồi. Theo như tôi quan sát được thì số lượng người ở trong nhà giam này đang giảm dần. Mà thức ăn bọn họ cung cấp cho tụi mình chỉ là thịt luột. Theo như dự đoán của tôi thì thịt này chắc hẳn là thịt của những người đã bị đưa đi.

-Cái gì? Anh nói thịt chúng ta ăn hàng ngày đều là thịt người.

Mọi người kinh hãi không thôi, sự thật là bọn họ cũng có cái nghi ngờ này nhưng không ai dám nghĩ, cũng không ai dám nói ra. Giờ nghe đội trưởng nói thì họ cũng thấy sợ hãi và hổ thẹn.

-Nếu vậy chúng ta còn ăn tiếp để sống không?

Mọi người nghe được câu đó thì trầm mặt, không khí trong xà lim yên lặng một cách đáng sợ. Nếu ăn họ sẽ sống thêm được một thời gian, nhưng không cách nào thoát khỏi cục diện phải c·hết.

Nếu không ăn thì sẽ c·hết nhanh hơn một chút, nhưng họ cũng chỉ nghi ngờ đó là thịt người nên mới mắt nhắm mắt mở nuốt lấy. Rồi tự lừa mình dối người đó là thịt heo, nhưng trong lòng bọn họ rõ ràng hơn ai hết, thịt heo không có cái vị này. Và ở cái thời đại này thì làm gì có đủ thịt cho hết những người bị nhốt nơi đây.

Cảm thấy tâm trạng sa sút của mọi người, thanh niên đội trưởng nói:

-Tạm thời bỏ qua chuyện này đi, điều quan trọng lúc này là chúng ta phải nhanh chóng tìm cách trốn đi khỏi nơi này.

Một người đàn ông dáng vẻ thô kệch, có bộ râu bồm xồm nhìn anh ta hỏi:

-Nhưng mà chúng ta còn không có được ra ngoài lần nào kể từ lúc bị giam ở đây thì làm sao mà trốn đi?

Lúc này, một người đeo kính có vóc dáng gầy gò như một học sinh chậm rãi nói:

-Tôi phát hiện hôm trước có một xà lim vì bị hư ống nước nên những người bên trong đó được đám lính đưa đi ra ngoài để tắm rửa vệ sinh. Sau khi sửa xong thì mới bị bọn chúng đưa trở về. Nếu chúng ta làm hư đường ống thì cũng có thể liều mạng tìm cách chạy. Dù sao cũng là c·hết, liều một lần có khi lại trốn đi được không chừng.



Nhiều người có vẻ không dám thử, dù sao đây cũng là chuyện sống còn không phải ai cũng có khả năng nhanh chóng quyết định. Nhưng mà giờ phút này, một âm thanh truyền non nớt nhưng lạnh lùng vào trong tai của họ.

-Muốn đi ra ngoài không? Tôi có thể cứu các người.

Đám người nghe vậy thì nhìn ngó xung quanh nhưng lại không phát hiện được gì. Không thấy được là ai đang nói cả.

-Là ai đang nói?

Một người nhỏ giọng cảnh giác nhìn xung quanh hỏi. Thế nhưng không có ai đáp lại hắn ta cả. Lúc này người kia nhìn về phía những người khác hỏi hỏi:

-Mấy anh có nghe có người nói có thể thả chúng ta ra ngoài không?

Những người khác cũng gật đầu xác nhận là mình cũng nghe thấy.

-Anh cũng nghe được à. Tôi còn tưởng mình bị ảo giác đây. Nhưng ở đây chỉ có chúng ta chứ còn ai khác đâu.

Nhưng ngay sau đó, âm thanh non nớt kia lại truyền đến từ phía sau lưng bọn họ.

-Tôi ở đây.

Thì ra Vương đã đi đến sau lưng đám người rồi hóa lại thành hình người đến bên trong căn phòng giam này.

Đám người hoảng hồn quay lại. Ai cũng vô cùng kinh ngạc. Một người hét lớn:

-Tại sao lại có một thằng bé ở đây...

Nhưng chưa nói hết câu đã bị thanh niên đội trưởng của hắn bịt miệng lại. Tên đội trưởng hiểu rõ nếu như bây giờ để đám lính phát hiện thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Hắn tin không phải vô duyên vô cớ mà một đứa bé có thể từ trong hư không xuất hiện ở sau lưng mình. Một là dị năng của nó có thể dịch chuyển, hai là có người đưa nó vào. Dù là cái nào thì mấu chốt rời khỏi đây của bọn họ cũng nằm trên người thằng bé này.