Chương 67: Thái Độ Của Thành Chủ
Vương đến ngoài cổng phủ thành chủ thì dừng ở phía ngoài chờ đợi mà không có xông vào. Trong tay có vòng thông tin nhưng không có liên lạc được với Trần Thiên Tuyết. Thêm nữa, trong thành Đại Nam này, Vương chỉ quen một mình cô là có chức vụ quan trọng, có một chút tiếng nói.
Nhưng mà đợi mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy Trần Thiên Tuyết đâu. Vương dò hỏi binh lính canh cửa thì họ cũng không rõ ràng.
Cuối cùng Vương cầm vòng thông tin gọi Thuỳ, nghe nói nó ở trước cổng phủ thành chủ thì cô lập tức chạy ra đón. Dẫn Vương vào phủ thành chủ, sau đó đi đến phòng tiếp khách của mình, Thuỳ dò hỏi:
-Thầy Vương tìm em có việc gì không?
Vương ngồi xuống ghế bên cạnh rồi chậm rãi nói lại chuyện mà nó gặp bên trong bí cảnh kia một lần. Chuyện này hù doạ con bé không ít, nhưng trải qua chuyện ở Hắc San Hô một lần nên bình tĩnh lại rất nhanh. Cô bé nói:
-Thầy chờ em một lát. Để em nói lại chuyện này với anh của em.
-Ừm. Đi đi.
Minh Thuỳ ra ngoài, sau đó có một cô gái mang ít hoa quả và nước đến tiếp đãi Vương. Nó ngồi ăn trái cây rồi cũng thông báo cho mấy đứa học trò mà nó giám hộ.
Giờ này Trần Anh Vũ đã chạy trở về thành Ninh Diên nơi cha mình làm Thành chủ. Ngoài anh ta ra thì hai người khác là Duy và Hằng vẫn còn ở học viện.
Mặc dù biết việc tiến vào bí cảnh không đến lượt tụi nhỏ nhưng Vương cũng phải cảnh báo một lần. Nhưng nó không có nói rõ nguyên nhân như nói với Mai và Thuỳ.
Một lúc sau có người mặc chiến giáp, có huy hiệu đội trưởng đi đến, thấy Vương thì người nọ nói:
-Nhóc con, mày tên Vương à?
-Là tôi.
Vương nghe hỏi thì nhíu nhìu mày sau đó lạnh nhạt đáp. Người đội trưởng kia vội vàng nói:
-Mày đi theo tao, Quân chủ muốn gặp.
Vương nghe giọng điệu ra lệnh của anh ta thì nó rất phản cảm. Cho nên cũng có chút ác cảm với cái người Quân chủ mà nó chưa từng gặp lần nào kia luôn.
Vốn muốn chửi anh ta một trận rồi bắt tên Quân chủ đến gặp, nhưng mà cuối cùng Vương vẫn là đi theo anh ta mà không nói thêm gì.
Người đội trưởng tên Lê Anh Tài, một trong những đội trưởng chịu trách nhiệm giữ gìn an ninh trong thành. Bình thường chỉ nghe sai khiến của một mình Quân chủ, cho nên bản tính khá cao ngạo. Cộng thêm cảnh giới Tinh Nguyên tầng sáu khá cao của mình làm cho anh ta chẳng coi ai ra gì.
Thấy Vương theo sau thì nghênh ngang ra cửa hướng tới phòng Mạc Thừa Vận mà đi. Sau khi gõ cửa thì có một người ra mở cửa, hai người tiến vào trong phòng.
Bên trong có ba người, người vừa mở cửa là một cô gái xinh đẹp, rất có khí chất như một thư ký ở công ty hàng đầu. Một người khác là Thuỳ đang ngồi trên ghế sofa, người còn lại là một thanh niên chỉ vừa hơn hai mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, khuôn mặt đẹp trai kèm một chút lạnh lùng uy nghiêm không hợp tuổi.
-Thầy Vương tới đây.
Thuỳ gọi Vương vào ngồi bên cạnh cô bé. Tên đội trưởng cùng cô gái xinh đẹp kia thì đứng sau lưng thanh niên đẹp trai. Người thanh niên này là Quân chủ Mạc Thừa Vận người nắm quyền toàn bộ thành Đại Nam và các thành trì phụ thuộc. Và cũng là anh trai của Minh Thuỳ.
-Cậu là giám hộ Vương à? Nghe nói cậu đã vào bí cảnh kia rồi trốn ra được?
-Đúng vậy.
Mạc Thừa Vận biết nhưng vẫn cố tình dò hỏi, Vương chẳng cần giấu diêm anh ta mà thản nhiên thừa nhận. Anh ta liếc mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cậu gằng giọng nói:
-Cậu cũng gan quá nhỉ. Tôi đã ra lệnh không ai được tự ý tiến vào nơi đó mà cậu vẫn cố tình đi vào. Tôi nên xử lý cậu thế nào đây?
Ánh mắt Minh Thuỳ có chút lúng túng, cô bé không ngờ anh mình không đi hỏi về bí cảnh kia mà lại muốn xử tội Vương nên vội nói:
-Anh, thầy Vương chỉ có ý tốt...
-Em im miệng cho anh.
Minh Thuỳ lập tức không dám nói tiếp. Tuy con bé có chút ngang nhưng gặp anh mình là như con mèo nhỏ không dám hó hé. Vương nhìn anh ta cười nhạt nói:
-Anh định xử lý tôi? Tôi nghĩ anh không đủ khả năng làm việc đó đâu.
Mạc Thừa Vận nghe Vương nói mà không khỏi bật cười. Tên đội trưởng Lê Anh Tài cũng cười to chen vào:
-Nhóc con, biết người ngồi trước mặt mày là ai không mà dám nói chuyện như vậy?
Vương nhìn hai người đàn ông trước mắt hờ hửng đáp:
-Biết chứ. Không phải chỉ là thành chủ của cái thành này thôi sao.
Từ ngày ngồi lên cái chức Quân Chủ này, chưa từng có ai dám nói với Mạc Thừa Vận như vậy. Anh ta đập bàn một cái nói:
-Đừng nghĩ cậu là con nít thì tôi sẽ không làm gì cậu. Ở cái thành này, còn chưa có người nào dám chống đối với tôi đâu.
Vương liếc anh ta một cái nói:
-Là anh kiếm chuyện với tôi, chứ tôi không có ý định chống đối ai cả.
Thấy không khí ngày càng căng thẳng, Minh Thuỳ vội vàng đứng lên hoà giải:
-Anh, thầy Vương mới có bốn năm tuổi thôi, bỏ qua đi anh. Thầy Vương, đừng cãi nhau với anh ấy nữa được không?
Thấy con bé có vẻ rất lo lắng nên Vương chỉ hừ một tiếng rồi ngồi yên xuống. Mà Mạc Thừa Vận cũng bình tĩnh một chút nói:
-Lần này tôi tha cho cậu, nếu còn tự ý làm bậy một lần nữa thì tôi sẽ không nương tay đâu.
-Anh cũng đừng có mà kiếm chuyện với tôi.
Vương cũng đe doạ lại một câu cho sướng mồm rồi không thèm để ý tới anh ta nữa. Nó quay sang nói với Minh Thuỳ:
-Thôi, tôi về đây. Cô ở lại bảo trọng nhé.
Nói rồi thân hình Vương biến mất trước mắt tất cả mọi người trong phòng. Mạc Thừa Vận nhìn quanh nhưng không hề cảm nhận được khí tức của nó. Điều này làm cho sau lưng anh ta cảnh giác hơn, người có thể đi ra từ trong bí cảnh nguy hiểm kia quả nhiên không tầm thường.
Những việc nãy giờ anh ta làm chỉ là muốn thăm dò thái độ của Vương. Thấy nó kiêu ngạo và có bản lĩnh như vậy thì anh ta biết rằng khó lòng thu vào dưới trướng cho mình sử dụng.
Cho nên chỉ có thể tìm cơ hội chèn ép rồi g·iết c·hết để trừ hậu hoạn về sau.
Vương cũng mơ hồ phát hiện được tâm tư này của anh ta. Nhưng có tầng quan hệ Trần Thiên Tuyết và Minh Thuỳ nên nó chưa có trực tiếp trở mặt. Sau khi trở về nhà, Mai thấy nó thì vội vàng ra mở cửa rồi nói:
-Đại ca ăn cơm không? Để em hâm lại đồ ăn.
Vương đi vào, nó ngồi lên ghế sofa rồi nói:
-Vậy ăn một chút đi.
Rất nhanh cơm canh được Mai dọn ra, dạo này trình độ nấu nướng của cô cũng tăng lên đáng kể, cho nên Vương ăn rất ngon miệng. Ăn xong thì nó nói:
-Tôi tính rời khỏi nơi này.
-Là vì bầu trời tối thui này à đại ca?
Vương lắc đầu, thực ra cũng không phải vì bí cảnh kia, cũng không phải vì đối đầu Mạc Thừa Vận mà vốn dĩ nó muốn rời đi từ trước rồi. Bởi Mai và nó tìm kiếm khắp thành cũng không có chút thông tin nào về người thân kiếp trước của nó cả.
Nên sẵn tiện lần này, nó sẽ đi tìm kiếm họ luôn. Dù cho hy vọng khá là mong manh.
-Chỉ là muốn đi tìm một số người quen thôi. Vả lại ở đây hoài cũng hơi chán.
-Vậy em đi theo đại ca nhé.
Mai biết Vương đang tìm một số người vì cô cũng có tham gia tìm kiếm. Nghe Vương muốn đi thì cô cũng muốn đi theo. Bởi hiện tại cô không còn người thân nào cả, chỉ có Vương là người thân thiết nhất của cô.
Vương cũng không từ chối, nên sau đó hai người thu dọn rồi rời đi ngay. Trong phòng chỉ để lại một lá thư từ chức của Vương gửi đến Trần Thiên Tuyết.
Hết Chương