Chương 66: Bí Cảnh Khó Giải
Bỗng nhiên lúc này, trên bầu trời u tối kia xuất hiện một con chim khổng lồ, thân hình to lớn lao tới chộp lấy t·hi t·hể kia. Không biết có thể gọi là chim không nữa khi mà toàn thân nó chỉ còn trơ trụi khung xương được một chất gì đó màu đen kết dính lại với nhau. Sải cánh dài hơn mười mét không vỗ một tí nào nhưng cơ thể nó vẫn lao đi với tốc độ cực kỳ kinh khủng.
Thấy con chim xương khổng lồ kia bắt lấy con mồi của mình thì yêu ma xấu xí bên dưới tức giận phát ra âm thanh khẹt khẹt đe doạ. Sau đó từ miệng nó bắn ra tia sáng màu đỏ t·ấn c·ông con chim xương.
Chim xương chẳng thèm điếm xỉa gì tới nó, một sợi vật chất màu đen trên người nó lan ra tạo thành một vòng tròn đỡ lấy đòn t·ấn c·ông của yêu ma dưới đất. Đòn t·ấn c·ông bị hoá giải, chim xương ngậm lấy t·hi t·hể người đàn ông rồi nuốt vào bụng. Đoàn vật chất màu đen trong bụng nó bắt đầu vây quanh t·hi t·hể người đàn ông kia. Con chim lao lên không trung rồi dần dần biến mất.
Yêu ma bên dưới tức giận gầm thét, một lúc sau mới yên tĩnh lại. Nhưng nó không hề bỏ đi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cánh cổng màu đen kia. Dường như nó nhận ra được sẽ có con mồi tiếp theo xuất hiện từ nơi đó.
Nhìn thoáng qua nó Vương đoán được đại khái con yêu ma xấu xí này có cảnh giới Thần Nguyên cảnh, tương đương với sức chiến đấu của Trần Văn Châu lúc trước. Nhưng con yêu ma này không phát hiện được Vương ở đây, vì nó không có thiên phú ở mắt như anh và Trần Văn Châu.
Giờ phút này Vương đưa mắt nhìn quanh, thì phát hiện khắp nơi đều có yêu ma lang thang. Những con yêu ma ở đây đều có sức mạnh cấp bậc Thần Nguyên làm nó sợ hãi không thôi. Bất cứ con yêu ma nào ở đây cũng có khả năng g·iết c·hết nó. Cho nên nó đành phải ra ngoài, không dám liều mình đi sâu vào bên trong dò thám thêm nữa. Ai biết được trong số đó có hay không yêu ma biết được thiên phú nhãn thuật dò ra được tung tích của nó.
Bên ngoài thành Đại Nam, hai người thủ vệ vẫn đang trông chừng cánh cổng, nhưng họ không dám lại gần mà cách xa hơn chục mét.
Xung quanh có vài người đang bay lên quan sát, thủ vệ không đuổi họ nhưng cũng không để họ đến gần.
Phía trong phủ thành chủ, đám người lãnh đạo của thành Đại Nam đều đã có mặt trong một căn phòng. Ngồi ở vị trí chủ vị là Quân Chủ Mạc Thừa Vận, những người khác đều ngồi ở bên dưới, ai nấy đều có sắc mặt trầm trọng.
Trước lúc này, họ đã cho người chạy ra ngoài xem có thể thoát khỏi vùng bóng tối này không thì phát hiện chỉ có thành Đại Nam bên dưới cánh cổng màu đen kia chịu ảnh hưởng. Còn bên ngoài cách một trăm cây số thì hoàn toàn tươi sáng như bình thường.
Sau một lúc bàn bạc, họ quyết định nếu như không phá được bí cảnh màu đen thì sẽ tiến hành việc di dời thành trì đi nơi khác để tránh việc phải sống chung với màn đêm u tối này. Bởi họ có thể ở đây không bị ảnh hưởng gì, nhưng mà cây trồng của họ sẽ bị ảnh hưởng. Không tiếp xúc được với ánh nắng mặt trời chúng sẽ c·hết dần.
Cho nên việc cần làm lúc này là gấp rút xây dựng một thành trì mới rồi di chuyển hết toàn bộ dân chúng qua đó. Tuỳ là không dễ dàng làm được trong thời gian ngắn nhưng phải làm ngay lúc này vì để càng lâu tình huống ngày càng tồi tệ.
Trong thành đã có rất nhiều người hoảng loạn, họ không biết chuyện gì sảy ra, nhưng bản năng sợ hãi bóng tối làm cho họ cảm thấy không an toàn khi ở đây.
Lần đầu gặp tình huống như thế này nên những người lãnh đạo ở đây còn chưa kịp ứng phó với tình hình. Lúc phòng họp còn đang tiến hành thì đã có một người mặc quân phục vệ binh chạy đến:
-Báo cáo thành chủ, có rất nhiều người dân rời thành, trong lúc mất kiểm soát đã đánh nhau với thủ vệ thành thuộc hạ. Bọn thuộc hạ không thể giữ chân được họ vì số lượng quá lớn.
Một lúc sau lại có vài người nữa tới báo cáo tình hình tương tự. Chỉ có khu cửa bắc là không có ai chạy đi, bởi vì họ biết đi hướng đó sẽ đụng phải cấm địa Hắc San Hô.
-Điều thêm binh lính thủ chặt cửa thành không để cho ai ra ngoài. Nói cho bọn họ trở về tránh gây hoang mang, mọi việc sẽ để phủ thành chủ xử lý.
Mạc Thừa Vận ra lệnh xong thì bốn vị đội trưởng lập tức đi chấp hành. Những người khác cũng được phân công đi làm những nhiệm vụ khác. Thành trì mới được xây dựng về phía nam cách đây hai trăm cây số. Vừa tránh khỏi tầm ảnh hưởng của cánh cổng màu đen vừa có thể canh giữ nó, không để cho kẻ khác đoạt được cơ duyên bên trong.
Lúc Vương trở về thì trong nhà đã có Mai chờ sẵn, cô hỏi:
-Chuyện này là sao vậy đại ca?
Vương nghiêm túc nhìn cô nói:
-Trên trời đột nhiên xuất hiện cổng vào bí cảnh, cánh cổng bí cảnh này khá đặc thù. Có lẽ vì vậy mà bầu trời cả thành đều bị tối thui như lúc này. Nhưng ngoài cái đó ra không có ảnh hưởng gì khác cả. Cô không cần quá lo lắng.
-Có bí cảnh xuất hiện à? Mình có nên tham gia không đại ca?
Mai nghe vậy thì có chút vui mừng, cô cứ nghĩ bí cảnh này cũng giống mấy cái bí cảnh khác mà cô đã từng vào. Dù có nguy hiểm một tí nhưng đều không đáng kể, lại có được nhiều tài nguyên quý hiếm. Vương lắc đầu, ánh mắt có chút ảo nảo nói:
-Với sức mạnh hiện tại thì cho dù cả thành Đại Nam này nhét vào trong đó cũng không lấy được một cọng cỏ nào trong bí cảnh này cả. Nó khủng bố hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
-A... đại ca đi vào đó rồi à.
Mai cảm thán một tiếng, cô có chút hoảng sợ dò hỏi. Vương không giấu diếm mà gật đầu rồi bổ sung:
-Lúc tôi vừa vào đã gặp mấy con yêu ma cấp Thần Nguyên. Còn có một con chim xương không rõ cấp bậc, cực kỳ khủng bố.
Hiện tại ở thành Đại Nam còn chưa có ai đạt đến cảnh giới Tiên Nguyên, vậy mà bên trong đó có yêu ma Thần Nguyên thậm chí còn trên cả Thần Nguyên nữa. Ai mà không sợ hãi cơ chứ, thấy Mai trầm mặt Vương tiếp tục nói.
-Con yêu ma Thần Nguyên kia bây giờ còn ngồi canh chừng ở cổng vào bí cảnh. Giờ mà bước vào trong là sẽ rơi vào trong miệng nó ngay.
Hai người im lặng không nói gì, ngay cả Vương cũng không biết làm sao. Cũng may là con yêu ma kia không chạy theo ra bên ngoài, nếu không thì chăc sẽ chẳng còn ai có thể sống sót. Một lúc sau Vương mới mở miệng phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người.
-Cô ở nhà chuẩn bị cơm đi. Tôi đi tìm cô hiệu trưởng một chút.
Mai gật đầu vâng lời. Vương đi về hướng phòng hiệu trưởng trong học viện. Nhưng không có gặp được Trần Thiên Tuyết mà chỉ có gặp được ông lão phó hiệu trưởng nọ. Người lần trước làm trọng tài trong trận đấu của nó và bốn đứa nhỏ mà nó giám hộ.
Sau khi dò hỏi thì mới biết là Trần Thiên Tuyết còn ở phủ thành chủ chưa về. Thế là Vương tạm biệt ông rồi đi đến phủ thành chủ, lúc đi có để lại một câu cảnh báo để thầy hiệu phó không đi vào bí cảnh màu đen kia.
Thầy hiệu phó vốn định đi vào tìm cơ duyên, dù sao tuổi của ông ta cũng đã cao. Nếu như tìm được một ít đan dược cố bản bồi nguyên thì sẽ có cơ hội tăng lên cảnh giới thêm nữa.
Nhưng nghe lời Vương nói thì ông cũng không dám liều mạng đi tìm hiểu. Sinh mệnh quý giá, người càng già càng sẽ quý trọng sinh mệnh của mình. Đây là điều mà thầy hiệu phó đúc kết được và tin rằng ai cũng sẽ có suy nghĩ như ông.
Hết Chương
*Tác giả hay bệnh, cho nên đôi khi sẽ ngừng up một thời gian vì đang nằm bệnh viện. Anh chị em thông cảm nhé. Chứ truyện đã viết hơn 150 chương rồi.