Chương 65: Hắc Ám Bao Phủ
Sáng sớm hôm sau, khi tờ mờ sáng, bầu trời vẫn còn đen tối, không có chút ánh sáng nào. Vương mở mắt nhìn quanh, cảm giác có gì đó không đúng, bởi vì trên vòng tay liên lạc hiển thị đã là tám giờ sáng.
Mai vẫn còn nằm bên cạnh ngủ say, cặp mắt ướt át nhắm nghiền, hơi thở đều đều tay ôm chặt lấy người nó. Vương kéo ta nàng để nhẹ nhàn xuống nệm rồi từ từ đi ra phía ngoài nhìn ra cửa sổ.
Phía ngoài, người ta vẫn đi đi lại lại, ánh đèn ma tinh vẫn còn đang phát sáng. Chỉ là thi thoảng lại có người nhìn lên bầu trời tối đen ở phía trên dường như muốn tìm hiểu vì sao đã trễ thế mà còn chưa sáng.
Trên bầu trời thành Đại Nam đã biến thành màu đen. Không phải do mây mù che phủ mà là đen một cách quỷ dị, cho nên hiện tại không có một tia sáng nào. Nếu có thể nhìn rõ thì sẽ thấy được ở trên không cao cao đã xuất hiện một vòng xoáy như là lỗ đen vũ trụ.
Bên ngoài vòng xoáy có hai trụ đá to tròn ở hai bên. Trên mỗi trụ đá có điêu khắc một con rồng, uốn mình từ dưới lên trên, hai mắt nhìn khắp nhân gian không bỏ sót chỗ nào như đang dò xét tìm kiếm gì đó. Uy thế Chân Long chấn nh·iếp thiên hạ, không ai có thể nhìn thẳng.
Dù vậy, chỉ khi bên trong thành cử người bay lên dò thám thì mới có thể nhìn thấy được vòng xoáy kia. Mà khi nhìn qua cửa sổ thì Vương cũng đã thấy được. Bên trong tỏa ra khí tức nguy hiểm và cổ lão.
Sau khi tin tức lộ ra, bên trong thanh bắt đầu xôn xao bàn tán, có nhiều cao thủ Tinh Nguyên cảnh tụ tập trên không trung xung quanh cánh cổng. Đèn ma tinh chiếu sáng cả một vùng trời.
Lúc này có một người sở hữu dị năng có thể bay đã xông vào vòng xoay. Người này cũng thuộc dạng liều mạng, anh ta bay thẳng vào trong đó vì nghĩ đây là cánh cổng bí cảnh.
Mà thật như anh ta nghĩ, đây là cánh cổng bí cảnh màu đen. Cấp độ khủng bố như vậy sẽ có chỉ số nguy hiểm cực cao, người này vừa vào không đến vài giây đã vội vã bay ra. Trên người anh ta đã b·ị t·hương rất nặng, một chân đã mất, trên bụng còn có một cái lỗ bị xuyên qua.
Đi vào chưa đến mười giây mà chỉ còn một tia sinh mệnh đủ để thấy nguy hiểm khủng bố ở bên trong đó. Những người khác xuất hiện ở xung quanh lập tức đỡ anh ta. Người đỡ anh ta lấy ra một viên đan dược cho anh ta uống sau đó hỏi:
-Bên trong đó đã sảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta thở không ra hơi, khí tức yếu ớt, trên gương mặt không che giấu được đau khổ và sợ hãi. Anh dùng âm thanh đứt quảng nói:
-Bên... trong bí cảnh có... yêu ma... rất... rất khủng bố.
Nói xong được vài câu thì ngất đi, sau đó được người khác đưa về thành chăm sóc. Còn sống tiếp được hay không thì phải hỏi số trời rồi.
Quân Chủ Mạc Thừa Vận cùng những người khác cũng đã trở về vài tháng trước. Anh ta đã tiêu diệt được con Giao Xà kia, hồn phách trở thành hồn linh nhập vào cây thương của anh ta.
Lúc này anh ta mặc trên người bộ chiến giáp màu đỏ, tay cầm trường thương đỏ rực, phía trên mơ hồ có hư ảnh Giao Xà lượn lờ. Trên lưng anh mọc ra hai cánh chim màu đỏ, đây không phải dị năng mà là một pháp bảo anh kiếm được trong bí cảnh màu đỏ trước đây.
Bí cảnh màu đen trước mắt, một loại bí cách chưa từng xuất hiện từ trước đến nay khiến cho anh ta vừa mừng vừa sợ. Mừng là vì biết đây là cơ duyên ngay trước mắt, mà là cơ duyên cực lớn. Lo là sợ mình nuốt không trôi cái cơ duyên này.
-Quân Chủ, chúng ta có vào xem thử không?
Một người cao thủ dưới trướng Mạc Thừa Vận bay đến bên cạnh hỏi. Anh ta nhìn thấy thảm cảnh của người lao vào bí cảnh khi nãy, trên mặt lạnh nhạt không có ý gì nhưng trong lòng cũng có cảm giác sợ hãi.
-Đi thì nhất định phải đi. Nhưng phải chuẩn bị một chút.
Sau đó, Mạc Thừa Vận ra lệnh tập trung một số cao thủ giỏi ẩn nấp và có thân pháp linh hoạt lại. Ý của anh ta là để cho những người này vào trong đó, ẩn nấp trốn tránh tra xét của yêu ma để thám thính tình hình trong bí cảnh.
Có thể coi đây là những con tốt tìm kiếm thông tin, có thế c·hết bất cứ lúc nào. Sắc mặt những người bị chọn trúng không tốt đi nơi nào, thế nhưng họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Một đội mười người được các loại pháp bảo phi hành đưa lên bầu trời, sau đó lần lượt tiến vào bí cảnh.
Vương đang ở xa xa quan sát chuyện ở đây. Nó không có quyền lợi quá lớn ở đây nên chỉ bay đến chỗ Trần Thiên Tuyết chờ đợi thời cơ.
Những người khác cũng đang bình tĩnh chờ đợi. Từng giây từng phút trôi qua, nhưng chưa có một ai trở ra bên ngoài.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng không có ai dám bước vào trong để thăm dò nữa cả. Trong mười người đi vào ban nãy, cũng có hai người có cảnh giới Tinh Nguyên nhưng lại không có ai trở ra được.
Điều này nói lên việc, cho dù là cao thủ Tinh Nguyên cảnh tầng chín như Mạc Thừa Vận cũng khó có thể đảm bảo an toàn rời khỏi nơi đó. Chứ đừng nói tới việc tìm được cơ duyên.
Mà bí cảnh màu đen không bị phá giải, bầu trời thành Đại Nam sẽ mãi chìm vào bóng tối. Cũng vì lẽ đó mà sau nay nó còn có cái tên khác là Hắc Ám Chi Thành. Bóng tối không chỉ bao phủ cả thành mà còn kéo dài hàng trăm cây số xung quanh đó.
Cũng may là khoa học tu chân của thành Đại Nam mấy năm nay đã tương đối phát triển, vì thế một số ngọn đèn được chế tác từ ma tinh có thể giúp cho thành trì toả sáng hơn những thành trì khác.
Mỗi người cầm trên tay một ngọn đèn ma tinh, ánh sáng màu tím toả ra khiến cho họ có thể nhìn thấy được, không đến nỗi không nhìn thấy được gì. Dĩ nhiên so sánh với những người có kỹ năng thiên phú như Vương thì kém xa.
Trong môi trường như thế này là môi trường hoàn hảo để Vương hành động. Sau khi chờ đợi đám người kia không có động tĩnh thì Mạc Thừa Vận ra lệnh:
-Tất cả mọi người trở về đi. Phó thành chủ, hiệu trưởng bốn học viện và mười hai đội trưởng vào phủ thành chủ họp.
-Thuộc hạ tuân mệnh.
Mọi người lập tức giải tán, chỉ giữ lại hai người có dị năng bay lượn cầm lồng đèn ở lại canh gác. Những người được điểm danh thì đến phủ thành chủ họp.
Nơi này chỉ còn có vài người đang ẩn mình trong bóng tối. Vương quan sát thì thấy được không chỉ một mình nó có hứng thú với bí cảnh này.
Ngay khi đám người Mạc Văn Khoa rời đi, Vương dùng ẩn thân thuật rồi từ từ bay đến cánh cổng. Mà một người khác đã hoá thành một đám khói đen bay từ hướng khác đến.
Cả hai chui vào trong bí cảnh trước mắt hai người thủ vệ canh gác. Nhưng vì bóng tối bao phủ, ánh sáng hai ngọn đèn không đủ để họ nhìn thấy được bất kỳ động tĩnh nào của hai kẻ đã lẻn vào.
Vừa vào bên trong bí cảnh, một khung trời u tối mờ ảo hiện ra trước mắt Vương. Xa xa nghe được tiếng yêu ma gào thét, có cả âm thanh đánh nhau ầm ầm truyền đến.
Mà giờ phút này Vương đã biết được vì sao, mười người có khả năng ẩn nấp bị c·hết mà không có ai trở ra rồi. Cánh cổng xuất hiện cách mặt đất mấy nghìn mét, nếu họ không bị ngã c·hết thì mới là chuyện lạ đấy. Đúng là hố người không đền mạng mà.
Lúc này đám khói đen cũng bay ra khỏi cánh cổng, Vương nhìn thấy nó nhưng không có ý định động thủ. Ngay lúc đám khói bay đi về một hướng thì từ dưới đất có một tia sáng bắn lên.
Tia sáng màu đỏ xuyên qua đám khói đen, một người đàn ông hiện ra, trên người ông ta có một cái lỗ xuyên qua. Sau đó thân hình từ từ rơi xuống phía dưới.
Vương nhìn theo hướng tia sáng kia thì thấy được một con yêu ma có thân hình khủng bố, quỷ dị. Toàn thân màu đỏ, phía trên có máu rỉ ra nhỏ giọt.
Nhưng kì lạ là máu rơi xuống lại đọng ở dưới chân rồi bò về thân thể của nó. Nó đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn thân thể người kia đang rơi xuống, nước dãi cũng đã chảy ra nhỏ giọt.
Hết Chương