Chương 64: Thời Đại Tai Nạn
Mai đi tìm thông tin về đám dơi kia, còn Vương thì tiếp tục bế quan, những yêu hạch mà nó sở hữu còn đủ cho nó dùng trong thời gian dài nên không cần phải ra ngoài vào lúc này.
Mấy ngày sau, Mai cũng tìm hiểu xong thông tin và kể lại cho Vương nghe về đám dơi kia, cũng không sai mấy so với sự thật lúc đó. Vương trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. Hết Trần Văn Châu, đến đám nước đen, giờ lại có đám dơi kia. Nếu nói như vậy thế giới này có rất nhiều thứ có thể đe doạ đến nó.
Và Vương không xác định được đây có còn là Trái Đất hay không. Nhưng con người ở đây thì chắc chắn là đã từng ở Trái Đất, chỉ là nơi họ ở với nơi nó từng ở có chung một thế giới hay không thì khó mà biết được.
Còn một tháng nữa là bắt đầu thi đấu giao lưu giữa các học viện trong thành Đại Nam. Với cương vị là giám hộ, Vương cũng phải theo dõi sát sao quá trình luyện tập của các học viên trong nhóm mình quản lý. Bởi vì trong kỳ tuyển chọn cuối năm, mọi người đều phải tham gia.
Vì vậy trong vài tháng tới, Vương đều dành ra một chút thời gian huấn luyện tụi nhỏ. Nhưng ở mặt này nó không hề có kinh nghiệm gì cả. Chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của mình tăng cường khả năng chiến đấu của chúng.
Hiệu quả cũng không tồi, sau nhiều lần bị Vương đánh cho tối tăm mặt mũi thì cuối cùng cũng có thể chống đỡ được đòn t·ấn c·ông của nó.
Dĩ nhiên là trừ bỏ đi năng lực không gian cùng với thân pháp quỷ dị, và giảm sức mạnh xuống ngang bằng tụi nhỏ. Chứ nếu bung ra bất kỳ thứ nào thì cả bốn đều không chịu nổi một chiêu.
Mà người tiến bộ nhiều nhất không phải họ mà là Mai, chẳng những cấp độ tăng lên, kỹ năng chiến đấu cũng được mài dũa qua chuyến đi săn khi trước.
Do tổ đội tan rã thành ra Mai đã gia nhập vào nhóm của Lý Gia Giai, Tâm và một người khác nữa. Người này cũng bị mất hết đồng đội trong một lần làm nhiệm vụ. Giám hộ của họ cũng không ai xa lạ, là cô Ly trong chuyến đi Hắc San Hô lần trước.
Là tổ đội lắp ghép tạm bợ nhưng lại là đối thủ mạnh nhất của đội do Vương làm giám hộ.
Ngày thi tuyển cuối năm đến, vòng bảng diễn ra nhanh chóng, đội của Vương và cô Ly đều giành chiến thắng. Đến trận chung kết quả nhiên là trận chiến của cả hai.
Bất ngờ là trong trận chiến đấu này, cả hai bên đều phát huy hết sức mạnh tiềm năng của bản thân. Nhưng không ngờ người gây ra biến cố lại là Tâm, không biết hắn dùng cách gì, bộc phát ra tốc độ gấp đôi bình thường.
Có lẽ là một loại thân pháp nào đó giúp hắn tăng nhanh tốc độ trong thoáng chốc. Xông đến hạ được Hằng đầu tiên làm cho đội của hắn giành được chiến thắng.
Đây chỉ là trò chơi của tụi nhỏ, Vương không quan tâm. Nhưng Vũ, Duy, Thuỳ và Hằng đều rất buồn, bọn nhỏ rươm rướm nước mắt xin lỗi Vương vì làm nó thất vọng.
Vương chỉ an ủi tụi nhỏ bảo lần sau cố gắng hơn rồi dẫn chúng trở về luyện tập. Thua trận này làm cho tụi nhỏ càng luyện tập điên cuồng hơn trước. Còn đội cô Ly thì tiếp tục thay mặt học viện thi đấu với bốn học viện khác. Chuyện này không liên quan đến Vương nên nó không có để ý.
Một tháng sau, không khí dần trở lạnh báo hiệu một mùa đông lại tới. Vương chưa trải qua chuyện này nên không rõ, nhưng những người trải qua ba mùa tuyết rơi thì làm sao mà quên được sự khắc nghiệt của nó.
Cũng may sau khi tập hợp và dựng xong thành trì, họ đã có nơi chốn an ổn để ở. Chứ mùa tuyết đầu tiên chính là cực hình. Những người chưa từng nếm trải qua cái lạnh lẽo mùa đông thì làm sao biết được sự khó chịu của nó.
Ở những căn nhà, hang đá tạm bợ, họ hoàn toàn không thể chống lại cái lạnh. Thức ăn, nước uống lại là một vấn đề lớn khác. Mọi cái tập trung lại một chỗ khiến cho t·ai n·ạn ngày trước càng được khuết trương ra.
Khi mùa xuân đến, hơi ấm mặt trời trở nên có giá trị hơn bao giờ hết. Nó cứu được rất nhiều người trong cơn khủng hoảng. Nhưng cũng bỏ lại rất nhiều t·hi t·hể ở đằng sau. Trở thành phân bón cho mảnh đất này tươi tốt hơn
Mai có kinh nghiệm nên đã chuẩn bị đầy đủ tất cả những thứ cần thiết cho hai người. Ngồi trong căn nhà mới, Vương nhìn tuyết rơi qua khung cửa sổ ngẩn ngơ.
-Đại ca, qua ăn cơm đi.
Giọng Mai nhu hoà như cô vợ nhỏ đáng yêu truyền tới. Lâm đặt ly sữa nóng sang một bên rồi mới đi sang bàn cùng cô ăn tối.
Ngoài đường, ánh đèn ma tinh màu tím mờ ảo chiếu rọi sáng cả đoạn đường. Vương và Mai vừa ăn vừa trò chuyện trong phòng có vẻ rất ấm cúng.
-Đại ca có tâm sự à?
Dùng cơm xong, Mai dọn dẹp xong thì ngồi lại gần Vương hỏi. Ở chung với nhau càng lâu, cô càng hiểu tính khí của nó. Cô có cảm giác nó trưởng thành hơn lứa tuổi rất nhiều. Đôi lúc cô còn tưởng nó già hơn cả cô cơ.
Vương lắc đầu không nói, tuy rằng nó có tâm sự thật. Nhưng không nói với cô được, vì nó đang nhớ nhà, nhớ cha mẹ và đứa em dễ thương mà ngang bướng của mình. Vương nghĩ nếu có họ ở đây thì tốt quá, Mai nhất định sẽ rất thích đứa em gái của mình.
-Sắp đến Tết rồi. Không biết năm nay trong thành còn pháo hoa để bắn không nữa.
Thì ra năm trước, để đón Giao Thừa, phủ thành chủ đã bắn rất nhiều pháo hoa mà họ gom góp được. Cảnh tượng đó như tiếp thêm hy vọng cho những con người nơi đây, tin tưởng vào một cuộc sống mới tốt đẹp hơn sau này.
Có lẽ dụng ý đó đã có tác dụng. Người dân nơi đây quả thực sống tốt lên sau lần đó, tuy hằng ngày vẫn có người lần lượt c·hết đi, nhưng cũng có những sinh mệnh mới ra đời. Chuẩn bị bước tiếp con đường tìm lấy sinh cơ, tìm lấy bí mật của thế giới này.
Khoa học tu chân cũng phát triển rất nhiều, quá trình đi lại ở trong và ngoài thành được nâng cao rõ rệt. Cuộc sống đang dần tốt đẹp hơn, tuy còn có nhiều nguy hiểm đang rình rập.
Đêm Giao Thừa đến, không có pháo hoa như mọi người mong đợi. Nhưng thay vào đó là những lồng đèn kéo quân mang theo ước nguyện của người dân nơi đây bay thẳng lên trời.
Vương và Mai cũng mua một cái, sau khi viết ước nguyện lên thì cùng nhau thả lên trời. Cả hai cùng nhau đi dạo phố, xem họ bày hàng quán, mặc cho trời tuyết rơi lạnh lẽo.
Có những đứa trẻ sống sót qua t·ai n·ạn đang được người thân của chúng dẫn đi nghịch tuyết, nô đùa trông thật vui. Thấy tuổi tác của tụi nó cùng Vương tương tự, nhưng suy nghĩ và hành động quá khác xa nhau. Tự dưng Mai cảm thấy cực kỳ chua xót.
-Đại ca chơi đắp người tuyết với em nhé?
-Trẻ con quá.
Vương đáp một tiếng như vậy. Nhưng cũng bị Mai lôi kéo đi ra một khoảng đất trống rồi cùng nhau đắp lên hai người tuyết thật to. Dùng cành cây làm mũi và tay, khăn choàng của hai người cũng tháo ra máng lên cổ chúng. Một con có thân hình nhỏ hơn là Mai, con có thân hình to hơn là Vương.
Hai người trở về nhà, lại có thêm hai người tuyết dưới gốc cây bàng ở trước sân. Bên trong nhà, dưới ánh đèn mờ ảo, Mai ôm Vương ở trong lòng rồi nằm ngủ say sưa.
Trên bầu trời, ánh trăng màu đỏ như máu vẫn còn treo cao ở đó như đang nhắc nhở mọi người rằng, thời đại t·ai n·ạn mới chỉ là mới bắt đầu.
Hết Chương