Chương 63: Cấm Địa Hắc San Hô
Sau khi kiểm tra xong cho hai người, thì Vương để cho họ mặc lại quần áo. Lúc này nó mới nhìn sang Tâm nói:
-Được rồi tới phiên cậu.
Nghe nói như vậy, cô Ly và Lý Gia Giai tự động quay sang hướng khác. Tâm từ từ tháo băng vải đen kia, anh ta nhìn quanh xong rồi mới từ từ cởi quần áo của mình.
Từng kiện y phục cởi bỏ, trên người anh ta cũng không hề có nước đen hay là v·ết t·hương nào cả. Điều này nói rõ anh ta cũng an toàn, Vương bảo anh ta mặc quần áo vào rồi mới nói:
-Tôi cứ tưởng rằng trực thăng các người gặp t·ai n·ạn thôi. Nhưng nếu đã dính tới nước đen kia thì chúng ta không thể ở đây thêm nữa.
Ba người khác nghe Vương nói thì cũng gật đầu đồng ý, chả ai muốn ở gần cái thứ quỷ dị như thế cả. Tránh xa nó càng xa càng tốt. Cô Ly chợt hỏi nó:
-Vậy thầy Vương tính thế nào?
-Tôi đã dặn học viên về thành gọi người đến hỗ trợ. Bây giờ chúng ta quay trở về theo đường cũ, đi được chút nào hay chút đó thôi.
Lý Gia Giai là người đầu tiên đồng ý, cô không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa. Cứ cảm giác trên người như bị ngàn con sâu bò vậy, về đến nhà cô nhất định phải tắm rửa chục lần để tẩy đi cái cảm giác khó chịu này.
-Vậy thì đi về thôi thầy. Em không muốn ở đây.
Sau khi mọi người đồng ý thì cả ba men theo đường về thành Đại Nam mà thẳng tiến. Mặc dù tốc độ của họ không quá nhanh nhưng chỉ cần thoát khỏi vùng ảnh hưởng của nước đen kia là được.
Rất may cho họ là cả bốn người đều an toàn đi đến một khu vực trống trải cách đó khá xa thì trời mới bắt đầu tối. Họ không dám tiến vào rừng nào cả, bởi ví có lẽ đã chịu ám ảnh từ khu rừng Hắc San Hô kia.
Dù là vậy họ vẫn cố gắng đốt lửa trại khá to để mong những người đi hỗ trợ có thể nhìn thấy mà không bay lố. Ở một bên khác, khi về tới thành, đám học viên và phi công đều uể oải nhưng họ không thể nghỉ ngơi ngay được.
Trong lúc mọi người được kiểm tra toàn thân thì thông tin về sự việc cũng được thông báo cho phía phủ thành chủ.
Ngay lập tức một chiếc trực thăng khác được điều động đi cứu người ngay trong đêm. Tầm hơn mười một giờ thì chiếc trực thăng đã phát hiện bốn người bọn Vương.
Bọn họ được chở về thành ngay tối đó, bởi vì không ai dám ở bên ngoài đánh cược mạng sống của mình với đám nước đen khủng bố nọ cả.
Khu vực rừng Hắc San Hô và xung quanh đó một trăm cây số được phong toả, trở thành cấm địa cấm vào của toàn lãnh thổ Đại Nam. Nơi này được cao thủ sở hữu dị năng hoặc pháp thuật hệ thổ và hệ mộc thi triển năng lực tạo thành hàng rào dài liên miên bất tận.
Ngay cả Vương cũng không dám đi vào khi mà chưa tìm ra được cách giải quyết thứ kia. Riêng giọt nước mà Vương thu được thì đã giao lại cho phòng nghiên cứu trong thành để họ nghiên cứu cách giải quyết mối rắc rối này.
Chuyến đi có tổng cộng mười chín người gồm cả bốn phi công, cuối cùng trở về chỉ có mười một người. Hy sinh hai phi công, một giám hộ và năm học viên. Thế nhưng ngay cả t·hi t·hể của bọn họ cũng không thể nào mang trở về chôn cất đàng hoàng.
Đây là sự đáng tiếc, đau buồn và vết nhơ không thể nào xoá bỏ. Vết nhơ của thời đại, cũng là vết nhơ trong chính cuộc đời của những người tham gia nhiệm vụ lần này.
Nó có thể giảm đi nhuệ khí của họ, cũng có thể trở thành động lực để họ tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn. Cho đến khi chính tay đặt dấu chấm hết cho những thế lực tà ma ngoài kia.
Ly và Vương đại diện cho học viện và cả thầy Toàn đã hy sinh đi đến từng nhà thắp hương và an ủi họ.
Vì Vương là một đứa trẻ cho nên đa phần không có ai trách móc, nhưng cũng có một số người cáu gắt vì sao lại để một đứa nhỏ nhứ nó đi bảo vệ con, em của họ. Ly thì càng bị chửi bới thậm tệ hơn.
Vương và Ly không trách họ, ở giây phút này lý trí không còn khống chế cơ thể họ, đó chỉ là nỗi phẫn uất và đau khổ đến cùng cực.
Mấy ngày tiếp đó, những người tham gia nhiệm vụ lần này còn sống sót đều im lặng và ít nói hơn. Ngay cả người năng động như Minh Thuỳ và Lý Gia Giai cũng vậy. Họ chỉ liên tục luyện tập, cũng không nhắc gì đến việc đi làm nhiệm vụ.
Đôi khi có người thấy họ khóc trong lúc luyện tập, hoặc là khi họ ngủ. Có lẽ là sợ hãi có lẽ là bất lực, cũng có lẽ là thương tiếc cho đồng bạn hy sinh.
Nhiều ngày sau đó, cuộc sống cũng trở lại bình thường. Chỉ là có thêm một cấm địa không có con người hay yêu thú nào dám bước đến. Ngay cả xác sống cũng bị ngăn cản bởi hàng rào không thể đi vào.
Vài tháng sau, Vương đã đột phá đến Tiên Nguyên cảnh tầng bốn. Lúc này nó đã mua một căn nhà ở khu nội thành để ở, Mai cũng đã dọn đến ở cùng để tiện việc chăm sóc nhau.
Khi ra khỏi phòng, thì Mai cũng đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, chỉ chờ mỗi nó ra mà thôi. Vương ngồi xuống bàn ăn hỏi:
-Gần đây trong thành có sảy ra việc gì không?
Nghe Vương hỏi thì Mai dừng đũa lại một chút đáp:
-Cũng không có việc gì quan trọng. Chỉ là nghe nói phía bên thành Thiên Vân đang đánh nhau. Nhưng có vẻ Quân chủ không có ý định giải quyết việc này.
-Đánh với Đông Hoa à? Vì sao vậy?
Vương biết thành Thiên Vân này, nằm ở phía đông nam của thành Đại Nam, hình như tiếp giáp với Đông Hoa thì phải. Mà Đông Hoa và Đại Nam có hiệp định hoà hoãn với nhau. Vương thầm nghĩ như thế nên tò mò hỏi.
Mai nghe vậy thì thần thần bí bí nở nụ cười đáp:
-Nói ra việc này cũng là do đại ca mà ra á.
Vương “ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
-Tôi chỉ ở nhà tu luyện mấy tháng nay có làm gì ai đâu mà tại tôi.
Mai mỉm cười, cô biết thế nào nó cũng sẽ nói vậy nên mới tiếp tục giải thích:
-Đại ca có nhớ vòng tay hôm trước mình đấu giá không?
Chờ Vương gật đầu thì Mai mới tiếp tục nói:
-Lần đó đấu giá thành công là Quân chủ thành Đông Hoa. Sau đó bị thành chủ thành Thiên Vân chặn đường c·ướp. Nhưng nghe nói là c·ướp không thành, bọn họ bị một đàn dơi tập kích. Thế nhưng người bên thành Đông Hoa không tin. Dằng co nhiều lần không thành cuối cùng thì công khai đánh nhau.
Đại khái câu chuyện là như Mai kể, nhưng thực chất là những người bên thành Đông Hoa cho rằng thành chủ thành Thiên Vân Nhậm Hồng Viêm nói dối. Vòng tay Linh Lung nhất định đã bị hắn ta lấy, Quân chủ của bọn họ bị g·iết nên mới không thể trở về.
Và việc Nhậm Hồng Viêm phá vỡ hiệp định nghị hoà t·ấn c·ông Quân chủ phía Đông Hoa làm cho Quân chủ Mạc Thừa Vận không tiện can thiệp.
Vì anh ta biết được người tên Nhậm Hồng Viêm cao ngạo này là một con hùng sư khó bảo, nên khi nào hắn ta không còn sức phản kháng cầu xin thì anh mới trợ giúp. Hơn nữa đám người Đông Hoa chỉ dám làm khó thành Thiên Vân chứ cho mười lá gan cũng không dám chọc tới anh ta.
Vương nghe xong Mai nói thì cũng đại khái suy đoán được tình hình. Nó cũng lười quan tâm chuyện tranh đoạt của đám người này. Chỉ là nó thấy hiếu kỳ về đám dơi kia nên bảo Mai.
-Cô có biết đám dơi t·ấn c·ông bọn họ có hình dáng như thế nào, và có những kỹ năng gì không?
Mấy cái này dĩ nhiên là Mai không biết được nên cô đáp:
-Mấy cái này em cũng không rõ. Nếu đại ca muốn biết thì để lát nữa em đi dò hỏi cho. Có lẽ mấy người trong học viện sẽ nghe được chút gì đó á.
-Ừm. Cô cứ đi nghe ngóng đi rồi nói lại với tôi.
Hết Chương