Chương 62: Hoảng Loạn Chạy Trốn
Cả t·hi t·hể và vũng nước đen cùng với đất cát bên dưới đó đều được bốc lên như có một lồng giam bằng thuỷ tinh nâng đỡ. Nếu như bình thường, một chiêu này có thể làm cho người khác trợn tròn mắt, thế nhưng ở thời điểm hiện tại, mọi ánh mắt đều đang tập trung vào vũng nước đen kia.
Sau khi b·ị b·ắt giữ, đám nước đen kia dường như có ý thức, chúng bắt đầu ngọ nguậy di chuyển. Một cảm giác sởn cả gai óc dâng lên khắp người, ai cũng liên tục lùi lại phía sau mấy bước.
-Thứ kia là thứ gì?
Thầy Toàn nhìn chằm chằm vào những giọt nước bò tới bò lui trong không gian giam cầm kia. Nhưng không có ai trả lời anh ta cả. Tất cả đều là sự sợ hãi và run rẩy. Nếu như bị cái thứ dơ bẩn kia bám vào, rất có thể họ sẽ bị hoá thành t·hi t·hể thối rữa như người bạn trước đây.
Nhưng mà trong lúc căng thẳng này, cô Ly bỗng nhiên nghe thấy được điều gì đó kinh khủng lắm, cô ta thét lên.
-Chạy mau, bên trong rừng có rất nhiều thứ như thế này đang di chuyển tới.
Vương cũng đã chú ý tới tình huống phía trong rừng. Những giọt nước đen lẫn vào trong con suối chảy quanh rừng, điều này đánh lừa được cả thị giác của Vương lẫn thính giác của cô Ly.
Thế nhưng giờ phút này bọn chúng đã b·ạo đ·ộng, trở nên điên cuồng hơn, không còn lén lút nữa mà lao nhanh đến, chuẩn bị tập kích đám người.
-Chạy nhanh đi...
Vương cũng thét lên rồi lao nhanh đi, những người khác cũng lập tức chạy theo sau. Nó thuận tay xách theo Mai và Thuỳ chạy nhanh ở phía trước.
Đám học viên sợ hãi chạy theo, nhưng hiển nhiên tốc độ kém hơn Vương rất nhiều.
Ra tới bên ngoài, Vương ra lệnh cho mấy người phi công khởi động trực thăng chuẩn bị cất cánh.
-Hai người lên trực thăng trước đi, tôi đi trở về xem có cứu được ai không.
Nói với Mai và Thuỳ câu đó xong, Vương lập tức tăng tốc lao đi về hướng đám người. Thầy Toàn và cô Ly cũng ra đến, mỗi người bọn họ chỉ xách theo được một học viên.
Trong rừng, những học viên khác vẫn còn đang tiếp tục chạy hết tốc lực. Phía sau họ là hàng ngàn hàng vạn giọt nước lao vun v·út về phía họ. Không có tiếng kêu gào, không có sức mạnh cuồng bạo, nhưng trong lòng đám người đều cực kỳ sợ hãi.
Vương dùng tốc độ nhanh nhất có thể cũng chỉ kịp kéo thêm hai người trong đội là Duy và Vũ. Hằng có dị năng mọc ra hai cánh nên có thể tự lo cho bản thân mình được, nhưng vài thành viên của đội khác thì không may mắn như vậy.
Đội của thầy Toàn chỉ có anh ta, Lý Gia Giai và một học viên nam khác lên được trực thăng. Đội cô Ly thì cũng không khá hơn bao nhiêu chỉ có cô ấy, Mai và và Tâm là chạy thoát được.
Lúc Vương xách Duy và Vũ lên đến trực thăng, thì đám nước đen cũng đã chạy đến, cách họ có hơn chục mét. Cũng may trực thăng đã cất cánh, bay lên được hơn chục mét. Vương bay nhanh lên sau đó nhảy vào trong một chiếc trực thăng.
-Nhanh bay cao lên...
Vương gầm thét, phi công biết nó có thể bay cho nên đã nhanh chóng nâng độ cao lên để đám nước đen không nhảy tới. Thế nhưng ở độ cao này vẫn có vài giọt nước bay lên được chân trực thăng. Vương không chút chần chừ cầm chém đứt chân trực thăng để thứ kia rơi xuống bên dưới.
Cái lồng không gian giam giữ t·hi t·hể kia cũng đã bị Vương thả ra, chỉ có một vài giọt nước còn b·ị b·ắt giữ. Sau đó giam cầm vào một cái bình thuỷ ngọc, loại bình này là bình để chứa đan dược nó nhận được trong bí cảnh khi trước. Có hai tầng bảo vệ coi như an toàn hơn một chút.
Những học viên trên trực thăng đều cực kỳ sợ hãi và đau buồn. Mấy người phi công mặt không còn chút máu, lúc nãy họ cũng tận mắt chứng kiến cảnh một học viên bị nước đen làm cho thối rửa trong vài giây. Tình cảnh hết sức khủng bố doạ người.
Mấy học viên có đồng bạn thân thiết c·hết thì khóc rống, giám hộ cũng chỉ có thể ôm bọn nhỏ an ủi. Họ cũng không khá hơn là mấy nhưng phải lo cho những học viên còn lại nên chỉ biết giấu nỗi buồn ở trong đáy lòng.
Mà những học viên khác thì trầm mặt, không biết đang lo lắng hay là sợ hãi nữa. Trên trực thăng Vương đang ngồi có năm người trong nhóm và Mai. Phía trực thăng còn lại thì có nhóm người cô Ly và thầy Toàn cùng ba học viên khác.
Cứ tưởng là hai chiếc trực thăng đã an toàn thoát khỏi rừng rậm Hắc San Hô. Nhưng không phải vậy, lúc này chiếc trực thăng mà cô Ly và thầy Toàn ngồi có ba bóng người nhảy khỏi.
-Thầy Vương, có người rơi khỏi trực thăng...
Mai nhìn ra ngoài ngoài trong lúc buồn bã thì thấy được tình cảnh phía bên kia. Có ba bóng người đột nhiên rơi ra khỏi trực thăng. Cô bé vội vàng thét to, Vương nghe được thì lập tức ra lệnh cho phi công mở cửa.
Những người khác cũng dòm theo hướng đó, cả đám giật nảy mình. Mặc dù khá nguy hiểm nhưng Vương cũng phải đi cứu người, lúc này những người khác nghe được tiếng Vương hét to phân phó.
-Mọi người nhanh chóng bay trở về thành rồi phái người quay trở lại đây đón tôi. Tôi sẽ đưa họ đến ngọn đồi đằng kia.
Cửa vừa mở, Vương dặn dò mọi người không cần chờ nó. Bởi vì cho dù cứu được ba người kia thì trực thăng không thể nào chở hết một lúc được. Mà chiếc trực thăng kia cũng đã cắm đầu lao vù vù xuống mặt đất, dường như đã mất khống chế.
-Đại ca... cẩn thận...
-Thầy Vương cẩn thận, tụi em sẽ gọi người đến cứu thầy sớm thôi.
Mai chỉ kịp nói một câu như thế thì Vương đã nhảy đi, lúc rơi xuống, hai cánh mở ra, lập tức tăng tốc đuổi theo ba người đang rơi xuống.
Cũng may họ bay ở độ cao khá cao cho nên Vương vẫn kịp lao nhanh và dùng Hư Không Bộ để tiếp cận. Nó nhanh tay đón lấy hai người rồi dùng chân kẹp lấy quần áo của người còn lại.
Sau đó từ từ hạ xuống ngọn đồi mà nó chỉ cho Mai khi nãy. Lúc này Vương mới nhìn ba người đang thất thần dò hỏi:
-Có chuyện gì thế? Sao ba người lại rơi khỏi trực thăng?
Hai học viên may mắn con sống là Tâm và Lý Gia Giai vẫn còn chư hoàn hồn trở lại, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ. Tâm còn đang thất tha thất thiểu thì thào gì đó như kẻ mất hồn. Lý Gia Giai khá hơn đôi chút nhưng cũng không đủ tỉnh táo để trả lời.
Chỉ có cô Ly vẫn còn giữ lại chút bình tỉnh, cô nuốt nước bọt, ánh mắt hoảng sợ nói:
-Là thầy Toàn, trên người thầy ấy có thứ nước đen kia bám vào. Lúc trên trực thăng, bọn tôi đang nói chuyện thì cơ thể thầy ấy đột nhiên bị thối rửa. Sau đó nước đen tràn ra, tôi chỉ biết phá cửa rồi nhảy ra ngoài.
Vương nghe được vậy thì nhướng mày, nó dùng Vọng Thiên Nhãn quét mắt ba người nhưng không phát hiện được gì. Sau đó nó bảo:
-Ba người cởi đồ ra.
Cô Ly giật nảy mình, miệng vừa muốn cảm ơn Vương thì đã tức giận nhìn nó hỏi:
-Vương, cậu muốn làm gì?
Vương lạnh nhạt né ra một chút nói:
-Tôi không biết trên người ba người có bị thứ kia bám theo hay không. Vì để an toàn nên làm phiền mọi người cởi ra cho tôi kiểm tra một chút.
Hai người còn lại lúc này cũng mơ hồ bình tĩnh lại một chút, nghe nó nói thì tức giận nhưng không dám làm gì. Cô Ly nghe được nó nói thì hiểu ra và gật đầu nói:
-Được rồi. Tâm, em quay chỗ khác một lúc đi.
Tâm nghe lời cô Ly, hắn quay đầu sang hướng khác. Vương thấy vậy thì ném cho hắn một băng vải đen nói:
-Đeo cai này vô.
Tâm không nói gì mà nhận lấy băng vải, trong ánh mắt sắc bén u ám dần dần bị băng vải đen che khuất. Cô Ly và Lý Gia Giai thở ra một hơi rồi bắt đầu cởi quần áo ra.
Vương dùng một cành cây kiểm tra quần áo họ rồi mới ném sang một bên, sau đó đi một vòng kiểm tra thân thể họ. Thấy trên người họ không có việc gì thì mới thở ra một hơi.
Hết Chương