Chương 61: Một Giọt Nước Một Mạng Người
Hai chiếc trực thăng chở nhóm của Vương và nhóm người Lý Gia Giai đều hạ cánh ở ngoài bìa rừng Hắc San Hô. Nơi đây là cánh đồng rộng lớn trải dài, chỉ có những ngọn cỏ nhỏ mọc sát dưới mặt đất tựa như sợ bị gió thổi bay mà không dám dài ra.
Đối lập với nó là khu rừng có nhiều cây to cùng dây leo chằn chịt, không khí yên lặng và u ám đến đáng sợ. Dường như có mãnh thú hung hãn ở trong, chỉ chực chờ cho họ đi vào làm mồi cho nó.
Bước xuống trực thăng, cả hai nhóm người đều bắt đầu hạ trại ở khu vực khá xa khu rừng. Ở đây có vài hòn đá to có thể che chắn gió cũng như tầm nhìn từ trong rừng ra ngoài này.
Khi đi làm nhiệm vụ như thế này, những phi công vận chuyển là người dễ gặp nguy hiểm nhất, vì vậy mà mỗi người đều được trang bị giáp và súng ống cẩn thận.
Ở thời điểm hiện tại súng ống gần như rất khó được tạo ra, bởi thế nó là nguồn sức mạnh tiêu hao khá quý giá, không phải ai cũng có thể có được. Và phi công có quyền rời khỏi nơi tập kết bất cứ lúc nào khi bị nguy hiểm đe doạ.
Chờ đợi thêm một đoạn thời gian thì nhóm người của Mai cũng đến. Rất may là một phần đoạn đường này đã được thành Đại Nam đả thông.
Tiếp theo thì có thể từ từ chạy đến, vì là địa hình đồng bằng nên phải vượt núi gì, nên họ có thể chạy xe thẳng đến đây. Chứ nếu như có vận cản thì khó lòng theo kịp hai đội trực thăng.
Nhiệm vụ lần này là điều tra hướng đi của một con xác sống Ngũ Tinh đột biến đang lẩn trốn trong khu rừng Hắc San Hô này. Đợi đám người mới đến nghỉ ngơi xong thì cả ba nhóm tập trung lại, cùng nhau tiến vào khu rừng.
Theo như kế hoạch bàn bạc lúc đến đây, nhóm của Vương dẫn đầu đi trước. Nhóm thầy Toàn bên trái và nhóm cô Ly bên phải. Thầy Toàn là giám hộ của nhóm Lý Gia Giai, còn cô Ly là giám hộ của nhóm Mai. Cả hai người đều đạt đến cảnh giới Tinh Nguyên cảnh tầng ba.
Phía trên là tán lá và dây leo che đi rất nhiều ánh sáng, làm cho bên dưới khu rừng u ám và ẩm thấp. Lá cây rất dày, bước chân họ giẫm lên đều sẽ lún xuống một khoản nhất định.
Những âm thanh xột xoạt vang lên theo từng bước đi của đoàn người. Sau khi được vài trăm mét vào sâu trong rừng thì đột nhiên cô Ly dừng lại bước chân, ánh mắt cô cẩn thận đánh giá xung quanh rồi nói:
-Thầy Vương, thầy Toàn, có gì đó không đúng.
Nghe cô Ly nói, đám người dừng lại, nhưng anh mắt vẫn chú ý quan sát xung quanh. Thầy Toàn đi đến gần cô ấy hỏi:
-Cô nghe thấy gì à?
Cô Ly lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói:
-Không phải, nếu như nghe thấy được gì thì đã bình thường. Nhưng từ lúc vào rừng đến giờ tôi không nghe thấy được âm thanh gì khác ngoài tiếng bước chân của chúng ta.
Năng lực của cô Ly là nghe, cô ấy có thể nghe được âm thanh từ rất xa, cho dù là âm thanh nhỏ nhất. Ngay cả tiếng một con kiến di chuyển cũng không qua được lỗ tai cô.
Vậy mà bên trong khu rừng to lớn lại im lặng c·hết chóc như vậy. Ngoài âm thanh mà họ phát ra thì cô không nghe thêm được bất kỳ câm thanh gì khác lạ nữa cả.
Vương cũng ý thức được có gì đó sai sai, cho dù không có yêu thú mạnh mẽ thì những yêu thú nhỏ như côn trùng hay động vật cũng phải có. Bởi vì những loại yêu thú này có khả năng sinh sản rất đáng sợ, khó lòng diệt tuyệt.
Đằng này, khi nó dùng kỹ năng thiên phú Vọng Thiên Nhãn cũng không dò xét được gì trong khu rừng này.
Nhờ cô Ly nói, Vương mới phát hiện thêm được là tầm nhìn Vọng Thiên Nhãn đang ngày một thu hẹp lại. Nếu đi sâu vào thêm nữa có lẽ Vọng Thiên Nhãn cũng sẽ mất đi tác dụng. Giờ đây, Vương đã bắt đầu cảnh giác hơn rất nhiều, nó đã ý thức được có thứ gì đó không ổn ở đây.
-Mọi người cẩn thận một chút. Nếu phát hiện điều gì bất thường thì phải nói ra ngay để còn kịp thời ứng phó.
Con xác sống mà mọi người đang tìm kiếm cũng khá mạnh, nó có khả năng ẩn nấp và á·m s·át khá giỏi. Vì thế đi đông người sẽ hạn chế được sự nguy hiểm của nó. Nhưng có vẻ như khu rừng này còn ẩn chứa bí ẩn gì đó mà bọn họ chưa hề hay biết.
Đột nhiên, lúc này trên trời có một giọt nước nhỏ xuống, rơi trên má của một học sinh đứng ngay bên cạnh Lý Gia Giai.
-Hả? Có mưa à?
Người thanh niên này nói nhỏ rồi đưa tay chạm vào giọt nước thì đột nhiên, cảm giác đau đớn kéo tới. Anh ta liên tục hét thảm:
-A... Cứu tôi... Cứu tôi với...
Tiếng thét của anh ta làm cho mọi người giật nảy mình quay lại. Lúc này người đó đã nằm dưới đất lăn lộn, hai tay ôm mặt, dường như rất đau đớn. Một người tiến lại gần dò hỏi:
-Cậu bị làm sao vậy?
Nhưng mà lúc này âm thanh im bặt, bầu không khí có chút quỷ dị. Sau đó thân thể người nằm dưới đất bắt đầu thối rửa, bắt đầu từ trên mặt rồi lan dần ra khắp đầu.
Chỉ còn lại tóc và xương sọ là còn nguyên vẹn. Mùi h·ôi t·hối cũng dần lan toả vào trong không khí khiến cho người nọ hốt hoảng né tránh.
Nhưng do quá sợ hãi anh ta đã bị té ngã ngồi dưới mặt đất dùng hai chân đẩy thân mình ra xa khỏi cái xác.
-A...
Tiếng thét làm cho những người khác chú ý. Lý Gia Giai cũng đã thấy được cảnh này cùng mùi vị h·ôi t·hối kinh khủng kia xông vào mũi khiến cho cô ta vội vã chạy ra rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Những người khác cũng không khá hơn là mấy. Ngay cả Vương cũng nhíu nhíu mày, nó dùng Vọng Thiên Nhãn dò xét cái xác kia, chỉ thấy diện tích thối rửa đang lan rộng.
Từ đầu xuống ngực, sau đó đến bụng rồi cuối cùng là tất cả đều tan ra. Ngoài việc đó ra thì không thấy điều gì bất thường trong t·hi t·hể cả. Không có sinh mệnh, không có năng lượng kỳ dị.
-Mọi người mau lùi lại. Đừng đến gần.
Tất cả học viên lui lại phía sau, ba người giám hộ đi đến gần một chút vừa bịt mũi vừa quan sát t·hi t·hể. Nhưng t·hi t·hể đã thối rửa hoàn toàn hoá thành một bãi nước đen ngòm tựa như nước sông Sài Gòn, vô cùng kinh khủng.
Cả ba cũng không dám đứng quá gần, vì không biết được chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo, họ luôn ở trong trạng thái phòng bị.
Sự việc quá quỷ dị, họ không tài nào đoán được, cũng chưa từng được chứng kiến cảnh này trước đây. Một người đang sống sờ sờ lại hoá thành nước đen h·ôi t·hối trong chưa đầy một phút.
Nếu không có ba vị giám hộ còn bình tĩnh đứng đấy thì có lẽ đám học viên đã quay người bỏ chạy rồi.
-Hai người thấy sao? Còn phát hiện gì không?
Cô Ly nhìn cái xác rồi lùi ra trước nhất, sắc mặt đã tái nhợt, cô cố gắng kìm nén xúc động muốn ói dò hỏi hai người còn lại. Vương cũng từ từ lui ra phía xa mới đáp lời:
-Bên trong t·hi t·hể không có gì bất thường cả, không có chút khí tức sinh mệnh sống nào, nên không thể đoán là vì sao lại bị như vậy.
Cuối cùng thầy Toàn cũng quay đi, anh ta cũng không phát hiện được gì như bọn họ. Lắc lắc đầu, anh ta nói:
-Bây giờ tính sao đây, có tiếp tục điều tra nữa không?
Ba người nhìn nhau, cả ba đều ý thức được sự quỷ dị và nguy hiểm của việc này. Cuối cùng Vương đề nghị:
-Trở về thôi. Tạm thời không để cho người trong thành đến gần khu vực này. Báo cáo sự kiện quỷ dị này cho Quân Chủ giải quyết.
-Được.
Nghe được lời đề nghị của Vương, hai người khác đều gật đầu đồng ý. Họ cũng không muốn liều mạng vì một sự kiện không có lời giải như thế này. Lúc này Lý Gia Giai mới dừng việc n·ôn m·ửa, đi lại cạnh ba người run rẩy nói:
-Thưa thầy cô... ban nãy hình như em có nghe bạn đó nói nhỏ gì đó hình như là hỏi “có mưa à”.
Cô ta không dám gọi tên người vừa mất kia mà chỉ dám nói là bạn đó. Ba người giám hộ đưa mặt nhìn nhau, sau đó họ ngẩn đầu nhìn lên.
Phía trên đều bị những tán cây cao lớn che đậy, chỉ loáng thoáng có thể thấy được vài tia ánh nắng mặt trời xuyên qua kẻ lá. Nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận thấy được bên trên nào có mây mưa gì, chỉ có bầu trời trong xanh đầy nắng ấm mà thôi.
-Em thật sự nghe người bạn kia nói vậy à?
Thầy Toàn dò hỏi Lý Gia Giai một lần nữa cho chắc chắn. Cô bé gật đầu nói:
-Em nghe bạn đó nói vậy. Rồi sau đó thì ôm mặt ngã xuống.
Quá trình sự việc diễn ra chỉ có mình Lý Gia Giai đứng cạnh là chứng kiến nhiều nhất, cho nên nghe cô nói thì họ cũng đều tin. Dù sao nói dối lúc này cũng không có lợi ích gì cho con bé cả.
Mà lời nói của con bé làm cho họ ý thức được sự việc này liên quan đến nước hay đại loại một vật tương tự. Lập tức họ nhìn về hướng cái t·hi t·hể ở cách đó không xa.
Vương không chần chừ mà ra tay, nó vận dụng không gian chi lực đến cực hạn, tạo ra một vùng không gian kín giam giữ cái t·hi t·hể kia. Hay nói đúng hơn là vũng nước đen chảy ra từ t·hi t·hể ban nãy.
Hết Chương