Chương 58: Bị Đánh Cướp
Dù không biết danh tính của Nguyễn Hữu Minh nhưng nhìn trang phục ông ta thì cô cũng biết ông là một nhân vật không nhỏ mà mình không trêu chọc được.
Một lúc lâu sau, ông thở dài cầm Phiêu Tuyết trả lại cho Mai rồi nói.
- Cám ơn cô, cậu này đã cho mượn kiếm. Không biết hai người có thể cho tôi biết tên của hai người không?
Vương cười nói:
- Tôi tên Vương, còn chị gái này tên Mai.
Nguyễn Hữu Minh gật đầu nhìn nó cười nói:
- Không biết cậu Vương có thể bán lại thanh Phiếu Tuyết này lại cho tôi hay không?
Vương cười nhạt nhìn lại ông ta nói:
- Không thể.
Ông ta vẫn không từ bỏ ý định hỏi tiếp.
- Nếu không thể bán. Vậy cậu Vương có thể cho lão già này mượn một thời gian để nghiên cứu hay không?
- Không thể.
Hai lần bị từ chối làm mặt mo của ông ta có chút đỏ lên. Sau đó nói thêm vài lời khách sáo rồi mới gửi lại danh th·iếp rồi rời đi. Mặc dù vậy ông vẫn âm thầm cho hộ vệ của mình âm thầm theo dõi hai người.
Hai người chuẩn bị rời khỏi quán ăn thì lại nghe được một nhóm người gần đó bàn tán. Mà nội dung mấy người đó nói chuyện vậy mà có liên quan đến bọn họ.
- Nghe nói quản lý cửa hàng vật phẩm hiếm của Nam Phong thương hội vừa mới bán đấu giá một cái vòng tay không gian. Nếu tôi mà có một cái như vậy chắc đủ cho tôi dùng cả đời quá.
- Thật không ngờ một cái vòng tay vậy mà có giá trị như vậy.
- Ông không biết hay sao. Vòng tay Linh Lung này nghe nói trong thành chỉ có hai người sở hữu thôi. Mà cái vòng lần này nghe nói là cái thứ ba đó.
- Ông nói là thật sự?
- Dĩ nhiên, tôi lừa ông làm gì. Cái này là do anh của tôi làm ở trong phủ Quân Chủ chính tai nghe thấy nói lại với tôi mà.
Sau khi nghe xong cuộc đối thoại của đám người, Mai ngạc nhiên nhìn Vương hỏi:
- Không ngờ cái vòng tay của đại ca lại quý giá như vậy. Đại ca nên giữ lại đi, em không dùng cũng được.
Nói rồi cô muốn tháo vòng tay của mình trả lại cho Vương nhưng bị nó ngăn lại.
-Với người khác thì quý giá chứ với tôi thì không quan trọng. Cô cứ để mà dùng nhưng mà đừng để lộ ra ngoài là được.
Nghe vậy Mai còn muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt Vương khó coi thì liền im miệng rồi dùng tay áo che giấu vòng tay đi. Cô cũng hiểu được sự trân quý của thứ này, nên sau khi về phòng nhất định sẽ dùng vải đen quấn lên để che giấu.
- Đi thôi.
Sau đó, Vương kéo tay của Mai rời khỏi nơi này, hai cũng không có trở về nơi ở mà nhanh chóng rời khỏi thành. Phía cổng có một đội cao thủ giữ vững cổng thành, bọn họ kiểm tra người ra vào thành để tránh có người ngoài trà trộn vào.
Hai người rời khỏi thành trong đêm khiến cho nhiều thủ vệ cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không có cản lại, bởi vì Vương có thân phận giám hộ của học viện Châu Thành.
Những người theo dõi kia cũng đi theo nó đến phía ngoài thành. Muốn cắt đuôi họ rất dễ nhưng Vương không có làm như vậy. Nó và Mai nhàn nhã đi về phương xa.
-Đại ca, hình như có người theo dõi chúng ta.
Họ theo sau hồi lâu thì Mai mới nhận ra, cô bé cảnh giác nói với Vương. Nó không quay đầu mà chỉ nói:
-Ừa. Tôi biết. Cô cứ bĩnh tĩnh đừng đánh động bọn chúng.
Mai gật đầu, hai người giữ vững tốc độ đi tới. Những người kia tưởng rằng mình không bị phát hiện, nhưng họ thấy Vương và Mai ngày càng đi xa thành thì có chút nóng nảy.
-Trời tối rồi mà bọn chúng chạy xa như vậy. Chúng ta có nên đi theo tiếp không anh Huy.
Người tên Huy là người lớn tuổi nhất trong nhóm người này. Lúc này hắn cũng nhận ra nếu cứ đi theo họ như thế này thì không biết còn đi đến khi nào. Ngoài này ban đêm rất nguy hiểm, bọn chúng chỉ là thủ vệ trong thành, không thường xuyên ra ngoài. Vì vậy không có khả năng ứng biến nếu gặp quái vật ngoài thành.
-Động thủ đi, đừng để chúng chạy.
Ba người còn lại nghe vậy thì lập tức đeo khẩu trang che mặt rồi tăng tốc lên, tên Huy cũng vậy. Một lát sau, bốn người bọn chúng đã bao vây Vương và Mai ở trong.
-Các ngươi là ai? Chặn đường bọn ta là có ý gì?
Thấy bọn chúng đến, Mai không có giật mình vì đã đoán trước được, cô đưa ánh mắt bình tĩnh nhìn chúng dò hỏi. Một tên trong đám người che mặt trầm giọng nói:
-Để lại đồ đạc trên người tụi mày lại tao sẽ tha cho chúng mày một mạng.
Vương nghe hắn đe doạ, nó không sợ mà dò xét tên đó rồi nghi ngờ hỏi:
-Bọn ta có hai người mà mày chỉ tha cho có một mạng. Vậy bọn mày muốn g·iết tao hay cô ấy?
Tên kia và đồng bọn sửng sờ. Hắn vốn dĩ nói đại một câu đe doạ chứ nào có ý muốn g·iết ai. Ai ngờ thằng nhóc này lại hỏi một câu không liên quan gì làm cho hắn không theo kịp.
-Anh... Hình như thằng nhóc này não có vấn đề.
Tên Huy nghe đồng bọn nói vậy thì cũng gật đầu. Hắn nhìn về phía Mai nói:
-Giao thanh kiếm của cô cho tôi. Còn có cái vòng tay kia nữa.
Mai giật thót, cô tưởng rằng mình đã che giấu vòng tay cẩn thận rồi, nào ngờ có người biết. Nhưng cô đâu nghĩ ra là tên Huy đã thấy được vòng tay lúc cô còn ngồi ở quán ăn, vô tình lộ ra. Mà hắn đã gặp qua Quân Chủ cũng có đeo một cái tương tự nên dễ dàng nhận ra. Chứ nếu là người khác cũng khó lòng nhận ra.
-Đừng mơ tưởng. Muốn lấy thì đánh bại bọn ta.
Mai cầm kiếm lên thủ thế, chuẩn bị chiến đấu. Vương thì hửng hờ quét mắt nhìn quanh. Hai tên Tinh Nguyên cảnh, một tên Thuần Nguyên cảnh, cũng không quá khó đối phó.
Tên Huy thấy hai người không có ý định đầu hàng thì liền ra lệnh:
-Bắt giữ cô ta và tên nhóc này lại cho tao.
Ba người khác nghe vậy thì lao lên t·ấn c·ông hai người Vương và Mai. Hai tên nhào tới chỗ Mai, tên còn lại thì chạy về phía Vương. Nó thấy Mai không thể đánh lại hai tên kia vì trong đó có một gã Tinh Nguyên Cảnh. Nên nó giải quyết người đến một cách nhanh chóng sau đó lao qua g·iết luôn hai tên còn lại.
Dĩ nhiên với cấp độ của Vương hiện tại thì bọn chúng không thể nào là đối thủ được. Tên Huy thấy tình huống có biến thì liền quay người chạy.
Tốc độ của hắn cũng nhanh đó, nhưng làm sao so được với Đường Lang Xuyên Vân Bộ được. Vài giây sau đã bị Vương tóm lại, xách đầu kéo lê dưới mặt đất đi về chỗ Mai rồi ném xuống.
-Mày là người đi theo lão già tên Minh kia.
Vừa tháo khẩu trang của tên Huy ra thì Vương và Mai đều nhận ra hắn. Tên Huy biết mình không thể trốn thoát được nên chỉ hừ lạnh không đáp.
-Là lão già đó sai mày đến c·ướp kiếm của Mai à?
Thấy hắn vẫn cố chấp không trả lời, Vương cũng không tức giận mà nói:
-Mày không nói thì xem ra tao đoán đúng rồi. Đợi chuyến này trở về tao sẽ cho lão già đó chôn cùng mày. À, còn có cả người nhà của mày ở trong thành nữa...haha.
Nghe được Vương vừa nói vừa cười nhìn mình, tim tên Huy không rét mà run. Hắn không ngờ thằng nhóc mới tí tuổi mà đã độc ác như vậy.
-Mọi chuyện đều do tao làm. Muốn chém muốn g·iết thì tuỳ mày. Đừng động đến chú Minh và người nhà tao, nếu không dù thành quỷ tao cũng không tha cho mày.
Vương cười nhạt nhìn hắn chằm chằm nói:
-Mày nghĩ rơi vào trong tay tao thì mày có cơ hội thành quỷ à? Mà cho dù thành quỷ thì tao cũng sẽ g·iết c·hết mày thêm một lần nữa.
Tên Huy biết hôm nay mình khó thoát khỏi được c·ái c·hết cho nên cắn răng không nói. Nhưng mà Vương lấy người nhà của hắn ra ép nên cuối cùng thở dài khai nhận.
Thì ra Nguyễn Hữu Minh sai bọn hắn theo dõi hai người, có cơ hội thì trộm lấy Phiêu Tuyết Kiếm của Mai. Mà hắn biết Mai có vòng tay Linh Lung nên mới nổi lòng tham cùng đồng bọn muốn c·ướp đoạt.
Hết Chương