Chương 57: Mượn Kiếm
Thấy vậy, đám người áo đen có chút sửng sốt. Nhưng rất nhanh có một người đứng trên trực thăng đang mở cửa, hắn đưa tay nắn ra một q·uả c·ầu l·ửa hoà trộn với dung nham nóng bỏng.
Quả cầu dung nham càng ngày càng to lớn, sau đó dưới tiếng thét dài, người này ném quả cầu đó về hướng Kim Quang Chú.
Hai đạo công kích v·a c·hạm vào nhau chấn động rung trời, từng tia dung nham và kim quang bay ra tứ tung. Một trong số đó v·a c·hạm lên một chiếc trực thăng bên trái làm cho nó b·ốc c·háy rồi chao đảo rơi xuống.
Người áo đen dẫn đầu biến sắc, hắn ra lệnh cho những người khác sử dụng t·ên l·ửa công kích lên người quân chủ Đoàn Văn Khải cũng như phi thuyền.
-Mau bắn t·ên l·ửa cho tao.
Từng viên t·ên l·ửa lao đi vù vù, quân chủ Đoàn Văn Khải tức giận quay người chạy trở về phi thuyền mắng.
-Lũ chó này không giảng đạo đức. Vậy mà dám chơi v·ũ k·hí nóng đánh lén.
Sau khi về trong trận pháp hắn chửi một tiếng rồi tiếp tục hạ lệnh.
-Các ngươi còn chờ gì nữa, lấy súng ra bắn tụi nó cho ta.
Sau đó, hai bên liên tục tung hoả lực về phía nhau. Phi chu tuy có trận pháp phòng ngự nhưng số người ít cho nên lần lượt bại lui. Còn bên đám người áo đen thì tuy số lượng người nhiều hơn, hoả lực cũng mạnh hơn nhưng khi trúng đạn thì dễ b·ị đ·ánh.
Cục diện hiện tại nếu trận pháp bị vỡ thì đám người quân chủ Đoàn Văn Khải sẽ là bên thảm bại. Còn nếu như bên trực thăng không phá được trận pháp kia thì sẽ bị tiêu hao theo thời gian, đến một lúc nào đó sẽ phải rút lui.
Vào lúc hai bên chiến đấu căng thẳng thì đột nhiên có một đám dơi từ đâu bay tới. Bọn chúng có thân hình to lớn hơn những con dơi bình thường, toàn thân màu đỏ như máu, ánh mắt đen ngòm như đến từ cửu u địa ngục.
Đàn dơi hàng chục nghìn con vây quanh phi thuyền và những chiếc trực thăng còn lại. Sau đó, bọn chúng há miệng bắn ra từng viên cầu màu đen t·ấn c·ông hết tất cả những kẻ có mặt ở đây.
Mà điều ngạc nhiên là có vài con dơi màu trắng bên trong đám dơi đỏ như máu kia. Bọn chúng có thể bay xuyên qua trận pháp phòng ngự sơ cấp sau đó t·ấn c·ông những người trên phi thuyền.
Ban đầu Đoàn Văn Khải còn tung ra rất nhiều phù chú để g·iết c·hết không ít con dơi kia. Nhưng sau khi trận pháp vỡ vụn thì ông ta cũng không còn sức phản kháng nữa. Ngoại trừ ông ta thì tất cả những người hộ vệ khác đều bị đám dơi cắn xé.
Phía đối diện, đám người áo đen cũng không khá hơn là mấy. Thế nhưng có người dẫn đầu bắn ra dung nham cộng với một người khác phóng ra sóng âm nhiễu loạn cho nên mới thừa cơ thoát đi được. Thế nhưng bảy chiếc trực thăng chiến đầu ban đầu lúc đi, lúc về lại chỉ còn có một chiếc.
Sau khi đấu giá hội kết thúc, Vương cùng Mai đi vào phía sau thương hội Nam Phong. Ở đó Từ Hải Phú đang chờ đợi sẵn, thấy hai người đến thì liền đứng dậy chào hỏi:
-Xin chào hai vị quý khách, mời ngồi.
Sau khi Vương và Mai ngồi lên sofa thì ông ta cũng ngồi ở đối diện.
-Đây là số yêu hạch đấu giá vòng tay ban nãy của quý khách. Tổng cộng mười viên yêu hạch bậc năm và bốn nghìn hai trăm mười sáu viên yêu hạch bậc bốn. Đã trừ ra phí mười phần trăm thuế và hai phần trăm hoa hồng cho thương hội.
Vương cười cười nhìn cái vali to tướng mà thương hội Nam Phong chuẩn bị sẵn. Sau đó nó để Mai nhận lấy rồi mới nói:
-Cám ơn ông chủ Phú.
Từ Hải Phú cũng cười thương nghiệp đáp lời:
-Hợp tác vui vẻ. Sau này quý khách có nhu cầu đầu giá gì thì nhớ ủng hộ thương hội Nam Phong nhé.
Khách sáo vài câu rồi Vương và Mai liền rời đi. Đến một nơi vắng vẻ thì Vương ném hết cái vali vào không gian chỉ chừa một ít đưa cho Mai giữ. Mặc dù bây giờ đã có khá nhiều tài phú nhưng hai người vẫn quyết định đi săn như cũ.
Đi dạo bên trong khu chợ lớn nhất thành Đại Nam, hai người mua rất nhiều đồ cần thiết cho việc đi săn sắp tới. Mãi tới tận khuya mới về tới nơi ở của mình. Do đã trễ cho nên Mai đã ở lại chỗ Vương một đêm.
Ngày hôm sau, Mai đem một ít yêu hạch đi mua hai cái vòng tay truyền tin cho cô và Vương. Xong xuôi mọi việc cô liền đi tìm Vương nhưng phát hiện nó không còn ở trong phòng của mình nữa. Cô cũng không đi tìm mà đi đến lớp học của mình.
Tối hôm đó, Mai gặp Vương thì đưa cho nó vòng tay truyền tin, sẵn tiện nhập id của nhau cho tiện liên hệ rồi mới cùng nhau đi ra ngoài dùng cơm tối.
- Đại ca. Khi nào thì chúng ta xuất phát?
- Sau khi ăn xong chúng ta trở về tắm rửa rồi sẽ đi ngay.
- Đại ca không mua trang bị à? Em thấy trên người đại ca không có v·ũ k·hí hay mũ giáp bảo hộ gì hết vậy?
- Không cần thiết. Đúng rồi, cô không sài cung tên nữa hay sao mà mang theo một thanh kiếm vậy?
Nhìn thấy thanh kiếm mà Mai đeo trên lưng nó buộc miệng hỏi.
- A. Làm sao đại ca biết em từng dùng cung tên?
Vương lúc này mới phát hiện là nó lỡ lời nên nhanh chóng xoay chuyển lời nói:
- Hôm trước cô từng kể qua rồi mà.
Mai không nhớ rõ là mình đã nói qua chưa nên cô nữa tin nữa ngờ gật đầu đáp.
- Nếu cô đổi qua dùng kiếm thì cầm thứ này đi.
Vương lấy từ bên trong không gian của mình ra một thanh trường kiếm đưa cho Mai. Sau khi cô rút kiếm từ vỏ ra, đó là một thanh trường kiếm vô cùng sắc bén hiện ra. Nó có hào quang màu lam bao quanh tỏa ra khí tức lạnh lẽo nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Kiếm vừa hiện ra, mọi người có cảm giác nhiệt độ trong phòng đang dần giảm xuống. Mọi người quanh đều ngạc nhiên nhìn lại. Vũ khí có thể phát sáng không nhiều, cả căn cứ Đại Nam cũng không có quá mười thanh đều có danh tiếng cả.
Nhưng chưa ai thấy qua được thanh kiếm này. Mai cầm thanh kiếm có chút sững sờ hỏi:
- Đại ca nó tên là gì?
- Phiêu Tuyết.
Lúc này ở bàn bên cạnh một ông lão đứng dậy vỗ tay nói.
- Phiêu Tuyết. Tên rất hay. Không biết vị cô nương này có thể cho tôi xem qua thanh kiếm một chút không?
Mai không dám quyết định mà nhìn về phía Vương hỏi ý kiến của nó. Sau khi thấy nó gật đầu thì mới nói.
- Ông xem đi rồi lát nhớ trả lại cho con nha.
Nguyễn Hữu Minh cũng khá ngạc nhiên. Thứ nhất thì theo ánh mắt nhìn lại mới thấy người chủ đạo là cậu bé ba tuổi ở kia. Thứ hai ông nhìn được cấp bậc của Mai không cao, còn tu vi của Vương thì ông không nhìn ra được.
Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều vì ông đoán đứa trẻ này có chỗ dựa sau lưng, có thể là con của một vị thành chủ nào đó. Thứ ba là ông không ngờ thằng bé lại sảng khoái đáp ứng cho ông mượn kiếm để xem như vậy.
Nguyễn Hữu Minh ở thời đại trước là một tiến sĩ trong lĩnh vực cơ khí. Sau mạt thế thu được cơ duyên trở thành một trong các nhà khoa học nghiên cứu khoa học tu chân đứng đầu thành Đại Nam.
Ông mượn kiếm là bởi vì thật sự có hứng thú với thanh kiếm này và kỹ thuật luyện chế ra nó. Sau khi nhận thanh kiếm, ông ngồi xuống bàn của Vương và Mai rồi cầm lấy kính lúp của mình rồi chăm chú quan sát.
Lúc thì gật đầu, lúc thì trầm ngâm suy nghĩ gì đó, bộ dáng rất chăm chú. Hai người hộ vệ đi theo ông thì đứng nghiêm trang ở phía sau lưng ông.
Khi này Vương cũng đã ăn xong nên rất có hứng thú nhìn bộ dáng của ông ta, còn Mai thì đứng ngồi không yên sợ bị đoạt đi mất kiếm của mình.
HẾT CHƯƠNG