Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoạt Mệnh Đường Lang

Chương 59: Thành Quả Đi Săn




Chương 59: Thành Quả Đi Săn

Vài ngày sau, Vương và Mai dẫn theo tên Huy đi đến khu rừng rậm nơi Mai muốn lịch luyện thì quyết định hạ trại nghỉ ngơi. Mặc dù có thể mang Mai cho vào không gian của mình cho an toàn nhưng dĩ nhiên nó không muốn bại lộ con bài tẩy của mình cho bất cứ ai.

Nên sau khi dựng lên một cái lều nhỏ trên cây to, hai người ngủ một đêm đến sáng hôm sau tên Huy thì b·ị b·ắt canh gác ở bên ngoài. Trời sáng thì để Mai dẫn theo hắn đi vào rừng bắt đầu săn bắt.

Còn Vương thì tự mình đi một hướng khác, nó chỉ săn những con quái vật cấp bậc cao. Mà đúng như Mai từng nói, yêu thú tụ tập ở đây rất nhiều và cũng khá mạnh.

Vương săn được một vài con yêu thú bậc năm và bậc bốn. Tụi nó đều là những động vật từng được con người chăn nuôi, nên cho dù trở thành yêu thú thì thú tính cũng không cao. Có yêu thú gà, heo, vịt... và có cả thỏ, côn trùng...

Sau khi nhét đầy nhẫn không gian của mình thì nó mới dừng tay. Số thịt này đủ cho nó dùng trong vài tháng tới. Ngoài ra cũng may mắn hái được một ít linh quả trong địa bàn của đám yêu thú này.

Linh quả là trái cây biến dị, bên trong có chứa không ít linh khí. Linh quả biến dị có thể xuất hiện trên một gốc cây bình thường. Nên không quý bằng linh thụ, bởi vì trái cây trên linh thụ đều là linh quả.

Ở hướng ngược lại, bỏ qua yêu thú bậc bốn trở xuống cho Mai luyện tập, khi gặp yêu thú bậc năm thì tên Huy sẽ phối hợp với cô đối phó.

Trái tim tên Huy bị Vương gắn thuật pháp không gian của mình, nó có thể g·iết c·hết hắn bất cứ lúc nào. Cho nên phải nghe lời Vương đi trợ giúp cho Mai luyện tập.

Nhưng cách này chỉ tạm thời khống chế được hắn, vì năng lượng không gian chỉ giữ được khoảng một ngày. Cuối ngày Vương đều phải bổ sung năng lượng để duy trì cấm chế này, nếu không hắn có thể thoát khỏi trói buộc mà chạy mất.

Nhờ Vương cho linh quả và luyện tập chăm chỉ mà cấp bậc của Mai cũng dần dần tăng lên Thuần Nguyên cảnh tầng tám, chuẩn bị lên tầng chín. Còn cấp độ của Vương quá cao, cho nên không hề có dấu hiệu đột phá lên cảnh giới mới.



Có thiên phú nhìn xa và tốc độ của Vương mà nó nhanh chóng hoàn thành công việc của mình. Việc còn lại là chờ Mai rèn luyện một khoảng thời gian nữa sẽ trở về.

Tiêu tốn hơn hai tuần chuyến rèn luyện mới hoàn thành, Mai đạt đến Thuần Nguyên cảnh tầng chín.

Thứ đáng giá nhất trong chuyến đi này mà Vương nhận được là một khối ngọc to. Khối ngọc nằm trong hang của một con Hắc Kim Côn Ngô, sau khi bị Vương g·iết thì thứ này cũng thuộc về nó.

Sắc ngọc màu vàng rất đẹp, sờ lên có cảm giác ấm áp sung sướng. Dù không biết giá trị thực của khối ngọc nhưng sau khi Vương lấy một mảnh nhỏ để hấp thụ thì sức mạnh thân thể đều tăng lên.

Ngoài ra, Vương cũng đã tìm hiểu xong quy tắc không gian từ trong Hư Không Hồ Điệp. Từ đó đúc kết ra được một số cảm ngộ, cuối cùng luyện chế Hư Không Hồ Điệp thành một chiếc nhẫn hình cánh bướm rất đẹp, đeo trên tay mình.

Ngoài ra trên tay Vương còn đeo thêm một vòng tay Linh Lung để nguỵ trang. Mặc dù vòng tay Linh Lung khá quý hiếm nhưng không thể nào so sánh được với Hồ Điệp Giới Chỉ, đừng nói chi đến không gian truyền thừa của nó.

Những thứ như thức ăn sống đều được bảo quản trong nhẫn và vòng tay để tránh hỏng hốc. Còn bên trong không gian truyền thừa, có thể chứa vật sống cũng như phân huỷ t·hi t·hể. Vì thế mà chỉ có thể dự trữ thức ăn khi chúng còn sống, hoặc là ướp bằng băng.

- Bây giờ đi đâu đây đại ca?

Nghe Mai ở một bên hỏi thì Vương suy nghĩ một lát rồi đáp:

- Về thành nghỉ ngơi một thời gian và bán nguyên liệu săn bắt được rồi tính sau.

Trong thời gian này ngoại trừ săn bắt yêu thú, xác sống, Vương còn luyện thành kỹ năng mới mà nó nhận được lúc lột xác. Kỹ năng này sẽ giúp cho nó trở nên mạnh mẽ và nguy hiểm hơn rất nhiều.



Bỏ lại xác tên Huy bên trong rừng rậm, hai người theo đường cũ quay về thành Đại Nam. Vài ngày sau thì họ đã có mặt ở bên trong thành, hoàn cảnh xung quanh không có thay đổi nhiều so với trước lúc họ rời đi.

Vương và Mai đi về nơi mình ở, sau đó lấy vật liệu từ trong không gian chứa đồ ra. Rồi mới lần lượt vận chuyển số hàng này đến một số cửa hàng để bán ra. Đa số đều là nguyên liệu bậc ba trở lên nên bán rất được giá.

Ở thành Đại Nam ngoại trừ lấy yêu hạch là tiền, thì còn có một loại tiền được đúc bằng bạc, phía trên có lưu giữ một trận pháp đặc thù. Khi tiếp xúc ánh sáng mặt trời thì sẽ tạo thành chữ Đại Nam màu vàng phát sáng. Kỹ thuật này chỉ có một người trong phủ thành chủ làm được, nên sẽ không có ai có thể làm giả được.

Vương chỉ muốn thu yêu hạch nhưng trong một số cửa hàng không đủ yêu hạch sẽ trả bằng tiền Đại Nam. Ngoài ra Vương cũng thu thập rất nhiều ma tinh ở các cửa hàng này.

Cuối cùng thu được số tiền và yêu hạch khổng lồ, cộng với số yêu hạch bán vòng tay. Thì hiện tại Vương là người giàu có trong thành Đại Nam này.

Số thịt yêu thú và yêu hạch đủ cho Vương tu luyện trong thời gian dài cho nên tạm thời nó không tính ra ngoài. Mai cũng được có phần trong đó khiến cô rất vui vẻ kéo tay Vương đi ăn một bữa no nê.

Tối đó cô cũng không có về nhà mà nằm ôm Vương ngủ. Sáng hôm sau, hai người mới quay trở lại học viện.

Vương đi đến văn phòng thì gặp thầy Sang ở trong đó, nó liền chào hỏi:

-Chào thầy Sang, đã lâu không gặp.



Thầy Sang nghe vậy thì nhìn sang, thấy là Vương thì hơi trách cứ nói:

-Mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Tôi kiếm cậu mấy lần mà không thấy cậu đâu, đám nhóc cứ hỏi cậu mãi.

Vương “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi:

-Thầy với tụi nhỏ kiếm tôi có chuyện gì không?

Thầy Sang nghe vậy thì thở dài đáp:

-Còn không phải là vì đám nhóc kia muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ, mà cậu không ở nên học viện đâu cho phép tụi nó rời thành. Nên mấy ngày nay cứ tìm tôi làm phiền đây. Giờ cậu về thì tốt quá, mau giải quyết chuyện này với tụi nó đi.

Bởi vì sau khi thức tỉnh dị năng và tu luyện, khả năng ghi nhớ cao hơn nên việc học văn hoá trở nên đơn giản hơn trước. Vì vậy học viên trong học viện đều có thể tự do nhận nhiệm vụ ở phòng ngoại vụ của học viện.

Những nhiệm vụ phải rời thành thì bắt buộc phải có giám hộ đi theo. Nếu phát hiện đi làm nhiệm vụ mà không có giám hộ sẽ bị trách phạt tuỳ theo mức độ.

-Để tụi nó chờ thêm đi. Lần này đi ra ngoài phát hiện được một ít đồ tốt nên mang cho thầy một ít đây.

Vương mang ra một số linh quả để trong túi vải đưa cho thầy Sang. Khi lấy ra nhìn thì anh ta vui mừng nói:

-Đây là linh quả... Cám ơn cậu nhiều nhé.

Thầy Sang vui vẻ nhận lấy, mấy ngày nay anh ta cũng khổ sở vì đám học trò lắm nên đây là phần thưởng xứng đáng. Vương cười nói vài câu khách sáo rồi tạm biệt anh ta rời đi.

Nó mang một ít linh quả khác đến phòng hiệu trưởng nhưng không thấy Trần Thiên Tuyết ở đâu cả. Đi sang phòng thầy hiệu phó ở bên cạnh dò hỏi thì mới biết là cô ấy đi làm nhiệm vụ còn chưa có trở về.

Hết Chương