Chương 54: Yêu Ma Trong Bí Cảnh
Sáng sớm hôm sau, Vương cùng bốn người lên một chiếc trực thăng chở đến nơi phát hiện di tích mà Trần Thiên Tuyết nói hôm trước. Sau vài giờ bay thì mọi người xuất hiện trên một cánh đồng cỏ bao la bạt ngàn.
Từng cơn gió thổi làm cho những cánh hoa trên đồng cỏ đung đưa như muốn ngã nhưng lại vững vàng không gãy chống chọi lại với từng cơn gió kia. Ngoài hoa cỏ ra trên cánh đồng cỏ trống trải không có bất kỳ sinh vật to lớn nào.
Xa xa có thể nhìn thấy ánh sáng màu lam mờ ảo hiện ra ở giữa cánh đồng này. Đây là một di tích màu lam(D) rất phù hợp với cảnh giới Thuần Nguyên của bốn người Thuỳ, Hằng, Duy và Vũ.
Xung quanh cánh cổng có tường rào vây quanh, và một căn nhà nhỏ bên cạnh cánh cổng bí cảnh. Hàng rào có một trận pháp nho nhỏ bảo vệ lấy nơi này, tránh trường hợp bị người khác đột kích bất ngờ.
Căn nhà nhỏ để cho phi công và người bảo vệ ở tạm trong lúc chờ những học viên và giám hộ luyện tập trong bí cảnh.
Trực thăng hạ cánh xuống bên cạnh di tích, năm người bước xuống nền cỏ. Minh Thuỳ cầm lấy một viên ngọc bội đặt vào vị trí vừa khớp với lổ thủng bên trên cửa rào, sau đó trận pháp từ từ mở ra.
Mọi người nhanh chóng di chuyển vào bên trong. Sau khi bàn giao vài lời cho phi công và một người giám hộ khác để bảo vệ anh ta thì mọi người mới tiến vào cánh cổng. Người bảo vệ này cũng là người quen của Vương, chính là thầy Sang hôm nọ.
Bên trong di tích tối đen như mực, sau khi mọi người bật đèn lên chiếu sáng thì phát hiện không gian bên trong là một hang động. Hang đá đen thui kéo dài dường như vô tận. Có từng tiếng nước nhỏ giọt rơi xuống. Giữa không gian yên tĩnh này lại phá lệ chói tai.
-Mọi người cẩn thận, từ từ đi tới.
Trần Anh Vũ nhỏ giọng chỉ huy. Những người khác cũng gật đầu từng bước đi vào sâu bên trong. Bởi vì Vương chỉ đảm bảo an toàn cho nên không có tham dự vào. Giờ phút này thằng bé cũng từ từ đi theo bốn người.
Bên trong hang động có một mùi vị kỳ lạ và ẩm thấp khiến cho người ta khó chịu. Sau khi đi được vài trăm mét cũng không phát hiện được gì thì tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng một chút. Mặc dù không có cơ duyên cũng không có nguy hiểm gì.
Mà kỳ lạ là hang động vậy mà chỉ có một đường thẳng, dù có cong qua cong lại một tí nhưng không có bất kỳ ngã rẽ nào. Mãi đến ba mươi phút sau thì xuất hiện một cái đầm nước.
Đầm nước trong veo không có bất kỳ động tĩnh nào, dùng đèn pin soi xuống cũng chỉ thấy nước và bóng đêm bất tận. Không biết được là hang động bên dưới sẽ đi tới nơi nào.
Bốn người mang ra dụng cụ lặn đã chuẩn bị từ trước, sau đó lặn xuống bên dưới đầm nước. Do là di tích được khai phá từ trước cho nên việc này đã được dự đoán từ trước. Cách một đoạn thời gian bí cảnh này sẽ xuất hiện số lượng yêu ma mới, thích hợp cho học viên trong học viện đi luyện tập.
Vương cũng mang lên dụng cụ lặn rồi bơi theo bọn họ.
Một lúc sau, cả năm người xuất hiện ở một lối ra khác, ở đây là một hang động to lớn hơn. Trước mắt họ có ba ngã rẽ thông về ba hướng khác nhau.
Không cần phải suy nghĩ gì, tất cả đều tiến vào hang động to lớn ở giữa. Đi được một đoạn, thì đã gặp một đám yêu ma. Những yêu ma này có hình thù kỳ lạ xấu xí có màu đen xám, thân thể có tay có chân nhưng chỉ có ba ngón và gắn với những móng vuốt sắt nhọn.
Đầu chúng dính liền với thân mà không hề có cổ. Trên đầu chỉ có hai con mắt phát ra ánh sáng yếu ớt màu xanh đậm và cái miệng đầy răng sắc nhọn.
Sau khi nhìn thấy Vương và mọi người ở gần thì lập tức chúng gào thét lao lên, tốc độ cực nhanh. Nhưng mọi người cũng đã có chuẩn bị từ trước cho nên bốn người Minh Thuỳ lao lên chiến đấu cùng bọn chúng.
Vương đứng một bên quan sát chứ không có ra tay trợ giúp. Dù cho bốn người bị t·ấn c·ông có vài v·ết t·hương trên người thì thằng bé cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Bốn người vừa khổ chiến vừa âm thầm trách, nhưng không có ý định mở miệng gọi Vương giúp đỡ.
Thuỳ, Vũ và Duy kiềm chế những yêu ma kia, sát thương chủ lực lại là Liệt Hoả Tiễn của Hằng. Do sát thương hệ hoả đối với yêu ma này cao hơn là sát thương vật lý của những người còn lại.
Cũng may chỉ có ba con yêu ma cho nên mọi người giải quyết không quá khó khăn dù ba người cận chiến có vài v·ết t·hương nhẹ.
Sau khi g·iết ba yêu ma kia, bọn họ lấy được ba viên tinh thể màu tím sáng long lanh gọi ma tinh cấp ba trên người bọn chúng.
Những ma tinh này là nguyên liệu để chế tạo v·ũ k·hí, trang bị chứ không thể trực tiếp hấp thụ tu luyện như yêu hạch. Những thứ này cũng không quá hiếm nên giá trị không quá cao, chỉ ngang bằng với yêu hạch cấp ba mà thôi.
Sau đó, bốn người nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu đi vào sâu hơn. Một lúc sau lại phát hiện ra bốn con yêu ma tương tự. Lần này vất vả lắm bốn người mới diệt hết được bọn chúng.
Tiếp tục tiến vào sâu hơn, lúc này họ lại phát hiện sáu con yêu ma. Lần này chiến đấu càng khốc liệt hơn, ai cũng b·ị t·hương không nhẹ. Bởi vì đám yêu ma này còn có con biết t·ấn c·ông từ xa bằng pháp thuật. Nó phóng ra những tia sáng màu tím quỷ dị làm cho bốn người bó tay bó chân chống trả rất chậc vật.
Trần Anh Vũ đã bị trúng một chiêu ở đùi, sau đó còn bị một con yêu ma khác dùng móng vuốt cào trúng bụng. Tuy v·ết t·hương không sâu nhưng cũng chảy máu rất nhiều. May là có mang theo dược liệu trị thương cho nên cũng không quá đáng ngại. Những người khác cũng chịu v·ết t·hương khắp người.
Sau cùng, Hằng dùng chiêu mạnh nhất trong Liệt Hoả tiễn pháp, Ly Hoả Tiễn bắn ra mới tiêu diệt được con yêu ma biến dị kia. Từ đó kết thúc trận chiến gian khó này.
Bốn ngươi ngồi bệt dưới đất thở hồng hộc, bộ dáng hết sức thê thảm. Vương chỉ đứng xa cười cười nhìn bọn họ.
-Làm sao bây giờ, tụi yêu ma này mạnh quá, nếu vào sâu nữa chắc chúng ta sẽ không đánh lại.
Duy có chút sợ hãi nói, ba người còn lại cũng gật đầu thừa nhận. Vũ thở ra một hơi hỏi:
-Đi đến đây rồi không lẽ lại rút lui hay sao? Như vậy cũng quá mất mặt, để bọn người trong lớp mà biết chắc tụi nó cười vô mặt quá.
Ba người còn lại gục đầu, bọn họ hiểu, bọn họ tự cao, nhưng bọn họ cũng biết là nếu Vương không ra tay thì bọn họ không phá được bí cảnh này.
Lúc này một âm thanh non nớt truyền vào tai bốn người:
-Nếu cứ vậy mà xông vào như mấy người thì đúng là không phá được bí cảnh này đâu.
Lời ít mà ý nhiều, bốn người nghe được, suy nghĩ một tí liền hiều ra.
-Thì ra là như vậy.
Trần Anh Vũ, Lê Thanh Duy và Đào Thuý Hằng đều gật đâu như chợt hiểu ra. Còn mỗi Thuỳ vẫn không hiểu ra sao hết nhìn Vương lại quay sang nhìn ba người khác hỏi :
-Là sao vậy?
Sau đó, Hằng giải thích cho con bé nghe thì ra có thể dẫn dụ tụi yêu ma ra rồi đánh g·iết, không cần phải xông vào g·iết cùng lúc như nãy giờ. Như vậy không chỉ hạn chế t·hương v·ong mà cũng dễ dàng qua ải hơn. Thuỳ nghe xong mới cười lớn khen hay.
Bốn người vội cám ơn Vương nhắc nhở sau đó bắt đầu đi tiếp vào sâu bên trong. Không giống những lần trước, lần này Hằng dùng tiễn pháp của mình dẫn dụ từng con yêu ma đi ra rồi tiến hành tập kích. Điều này làm cho bốn người nhẹ nhõm g·iết c·hết yêu ma hơn. Tốc độ tiến lên cũng nhanh hơn.
Vài tiếng sau, bốn người đi tới một khoảng hang động rộng lớn. Ở đây có một con yêu ma khổng lồ to lớn hơn những con trước rất nhiều. Nó cầm trên tay một cây đao rỉ sét loang lổ.
Trên người nó có một tấm vải cũ quấn lấy nửa bên người dưới như một cái khố củ nát. Xung quanh nó còn có hơn chục con yêu ma to to nhỏ nhỏ với bộ dáng kinh khủng như ác ma đến từ địa ngục.
Hết Chương