Chương 53: Thương Hội Nam Phong
Dĩ nhiên Mai không từ chối mà liên tục gật đầu. Cô cũng không có nhiều yêu hạch cho nên lần trước mới cùng ba người kia mạo hiểm đi ra ngoài mà không có gọi theo giám hộ. Bởi vì nếu có giám hộ đi theo, số yêu hạch và tinh hạch thu được phải chia một nửa cho giám hộ.
- Em có thể gọi ba người bạn đi theo không đại ca?
Ba người mà cô nói dĩ nhiên là Lâm, Toàn, Hoài rồi. Mà Vương thì lại không muốn quá nhiều người đi theo. Nó chỉ cần một người giúp nó thu thập yêu hạch là được rồi.
- Chỉ hai người chúng ta thôi. Tôi không muốn chia yêu hạch cho kẻ khác đâu. Đúng rồi, cô ở đây lâu chắc biết chỗ nào tụ tập nhiều yêu thú hoặc xác sống chứ.
Không cần suy nghĩ thì Mai cũng có thể trả lời vấn đề này cho Vương.
- Phía bắc khoảng hơn ba trăm cây số có một khu thành phố hoang là nơi tập trung khá nhiều xác sống ở đó nhưng cũng bị thợ săn săn không còn bao nhiêu. Còn ở phía đông khoảng bảy trăm cây thì có một khu rừng rậm rộng lớn có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ tập trung và chưa bị săn bắn nhiều. Nhưng chỗ đó hướng gần phía Đông Vực rất nguy hiểm.
- Chúng ta đi khu rừng ở hướng Đông đi. Đi khoảng vài ngày sau về cho kịp kì lịch luyện của đám nhóc kia.
- Vậy bây giờ em đi chuẩn bị thức ăn và đồ dùng.
Mai nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi thì Vương ngăn cô lại nói:
- Không cần phải gấp. Cô cầm lấy thứ này, đây là vòng tay chứa đồ có không gian một mét khối. Ngoài ra cô cầm theo một cái khác, ngày mai đem đi bán rồi mua thức ăn và đồ dùng cần thiết. Bây giờ ăn xong đi đã, không cần phải vội.
Mai còn chưa kịp ăn xong phần của mình, nghe vậy cũng liền ngồi xuống tiếp tục. Dù sao ở thời đại nào thì chuyện lãng phí thức ăn rất là đáng trách huống chi thời đại khan hiếm thức ăn như bây giờ.
Tối hôm đó, Vương không có ra ngoài mà ở trong phòng tu luyện. Còn Mai sau khi rời khỏi liền lập tức chạy đi kiếm chỗ bán lại vòng tay không gian.
Sau khi được Vương hướng dẫn sử dụng cái vòng không gian thì cô rất yêu thích xem nó là báu vật quý giá nhất của mình.
Biết giá trị của cái vòng làm cho cô cũng rất hưng phấn và cẩn thận. Dù sao thứ này chỉ nghe trong truyền thuyết thậm chí hiệu trưởng Trần Thiên Tuyết cũng chưa có thứ này đừng nói đến một học viên như cô.
Mai sử dụng áo khoát và khẩu trang che lại thân hình và mặt mình. Rồi cô đi đến khu trao đổi vật dụng do Quân Chủ xây dựng có tên gọi thương hội Nam Phong.
Nơi này là nơi trao đổi các vật phẩm quý giá và công pháp cao cấp. Người bình thường sẽ không được tiến vào. Cũng may cô có lệnh bài danh phận học viên tinh anh nên dễ dàng thông qua.
Bên trong tòa nhà lại chia làm bốn quầy khác nhau gồm có quầy dược liệu, quầy trang bị, quầy công pháp, quầy vật phẩm hiếm.
Mai một mạch hướng thẳng đến quầy vật phẩm hiếm. Là nơi trao đổi mua bán vật phẩm li kì quý hiếm. Nơi này do một người trung niên mập mạp làm quản lý.
Sau khi nhân viên tiếp nhận vòng không gian thì liền hết sức kinh ngạc. Hắn ta nhận ra được vật này nên kinh hãi nói:
- Vòng không gian Linh Lung.
Mà Mai cũng kinh ngạc nhìn người nhân viên này hỏi:
- Ông biết được vật này?
Cô được Vương đưa cho vật này nhưng thằng bé cũng không có nói tên gọi nên cô cũng khá ngạc nhiên khi người này vậy mà lại nhận biết vật này.
- Dĩ nhiên là biết rồi. Thứ này tuy cực kỳ quý hiếm nhưng cũng có vài người tìm được bên trong những di tích cổ xưa kia.
- Thì ra là như vậy.
Mai cũng biết những di tích này, cô cũng từng đi qua di tích nhưng không tìm được thứ gì quý giá. Cũng chỉ có vài món tài nguyên tu luyện cấp thấp mà thôi.
Thấy bộ dáng chợt hiểu ra của cô thì ông ta cũng đoán được vài điều nhưng cũng không hỏi nhiều mà nói:
- Vật này tương đối quý giá. Cô ở đây chờ một chút tôi mang thứ này đi báo lại với quản lý.
Sau đó anh ta mang theo vòng tay Linh Lung đi đến chỗ quản lý mập mạp. Người này tên Từ Hải Phú có tu vi Tinh Nguyên cảnh tầng thứ hai. Sau khi nghe xong thì có chút kinh ngạc nhìn Mai rồi không chậm trễ tiến lại.
- Không biết khách quý đã đến. Không từ xa nghênh đón là bổn tiệm có lỗi. Tôi tên Phú là quản lý gian hàng đồ vật thần bí của thương hội Nam Phong, chiếc vòng tay không gian Linh Lung này của quý khách có giá trị khá lớn. Tôi đề nghị quý khách nên để cho thương hội chúng tôi giúp quý khách đấu giá, sau khi thành công thì thương hội chỉ thu mười hai phần trăm. Không biết quý khách có đồng ý với đề nghị này không?
Mai chần chừ không biết có nên trả lời hay không. Cuối cùng cô vẫn là quyết định trả lời:
- Vậy thì phiền thương hội giúp tôi đấu giá cái vòng tay này đi. Nhưng không biết đấu giá lúc nào diễn ra?
Từ Hải Phú nghe vậy thì cười tươi đáp:
-Hai ngày nữa, thương hội Nam Phong sẽ tổ chức đấu giá định kỳ hàng tháng. Tôi sẽ đưa vòng tay này của quý khách vào danh sách đấu giá tối hôm đó. Quý khách thấy có được không?
-Được. Vậy phiền ông chủ Phú.
Mai gật đầu đáp ứng, cô quyết định trở về sẽ nói lại với Vương sau. Sau khi thấy cô đồng ý thì Từ Hải Phú giao cho cô một tấm thẻ khách quý của thương hội Nam Phong và căn dặn:
-Đây là thẻ VIP của thương hội Nam Phong gửi cho quý khách. Khi mua đồ ở thương hội, mang thẻ này ra sẽ được giảm giá năm phần trăm. Khi tổ chức đấu giá cũng sẽ được xếp ở vị trí gần đài đấu giá.
Mai nhận lấy tấm thẻ rồi lập tức rời đi. Từ Hải Phú nhìn theo bóng lưng của cô không biết đang suy nghĩ gì. Mãi lúc lâu sau hắn mới đứng dậy mang theo vòng tay Linh Lung đi vào thương khố.
Trở về học viện, Mai báo cáo với Vương rằng không bán được vòng tay ngay vì giá trị quá lớn. Cho nên đã gửi người ta bán đấu giá vào hai ngày tới. Do đó lịch trình của hai người cũng bị dời đến mấy hôm sau.
Sáng hôm sau, Vương đi tới khu huấn luyện thì thấy bốn tiểu ác ma kia đang luyện tập chiến đấu. Bốn người bây giờ khá ngoan ngoãn không còn ngạo mạn như trước đây nữa. Riêng Minh Thuỳ thì vẫn còn v·ết t·hương trên người do đánh nhau với Lý Gia Giai hôm qua.
-Chào thầy Vương.
Bốn người thấy Vương đến thì lớn tiếng chào hỏi. Thằng bé gật đầu hài lòng, hôm nay nó mặc một bộ đồ thể thao nhìn rất dễ thương, nhưng ánh mắt vẫn có chút gì đó tà mị không hợp với một đứa trẻ bình thường.
-Mọi người tiếp tục luyện tập đi không cần để ý tới tôi.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi tiếp tục đối luyện cùng nhau. Vương chỉ quan sát chứ không có đưa ra chỉ dẫn gì, bởi vì thằng bé chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn khi bọn họ gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Chứ không có chịu trách nhiệm dạy dỗ những người này. Mà nếu muốn dạy cũng không dạy được gì, bởi vì những thứ thằng bé biết đều gắn liền với huyết mạch của nó.
Nhìn thấy bốn người đánh nhau thì Vương cũng âm thầm gật đầu. Đừng thấy thằng bé dễ dàng đánh bại họ mà cho rằng họ yếu. Bởi vì cấp bậc và kỹ năng của Vương quá quỷ dị, chứ đám người họ đã có sức chiến đấu và thực chiến rất cao so với cảnh giới hiện tại rồi.
Hết Chương