Chương 52: Vòng Tay Truyền Tin
Chút xíu nữa là Vương nói mình lên thành phố học đại học rồi. Cũng may là nó dừng kịp lúc nên xoay chuyển lời nói.
-Sau đó lên thành phố Hồ Chí Minh ở với anh của tôi.
-Ồ. Đại ca là người Bến Tre à. Em lúc trước là người Sài Gòn ở quận 7. Còn anh của đại ca ở quận mấy?
Trong lúc chờ món ăn lên, Mai hứng thú trò chuyện với nó. Cô hào hứng hỏi.
-Cũng ở quận 7 luôn đó.
-Trùng hợp như vậy.
Mai ngạc nhiên tính hỏi thêm gì đó, nhưng đột nhiên cô nhớ lại gì rồi rồi sắt mặt có chút buồn bã nói.
-Trước đây em có một đứa em gái chắc cũng cỡ tuổi đại ca. Nếu gặp đại ca sớm có khi em gái của em đã được đại ca cứu rồi.
Sau đó Vương nghe cô kể lại chuyện gia đình mình bị yêu thú g·iết c·hết lúc thời kỳ đầu mạt thế. Giờ này Vương mới biết vì sao cô gái này lại hận yêu thú và xác sống đến như vậy, vừa thấy là không kiềm chế được mà muốn xông lên g·iết c·hết.
Sau đó cả chuyện gặp được Lam và bọ ngựa cũng được cô kể cho Vương nghe. Nó cũng thông cảm cho cô nhưng mà không đồng ý cách hành xử đó của cô nên nhìn cô nghiêm túc nói.
-Yêu thú cũng giống con người có tốt có xấu. Cô không nên cố chấp như vậy. Nghe cô kể tôi khẳng định Lam và con bọ ngựa kia không có ý xấu với mọi người. Chỉ tại cô quá cố chấp muốn g·iết nó nên mới bị nó phản kháng g·iết c·hết mà thôi.
Nghe Vương nói, cô lại càng buồn hơn. Sau khi Lam và bọ ngựa đi đám người bọn cô ai không nhận ra được điều này. Chỉ tiếc là không có thuốc trị bệnh hối hận. Mà mạng sống của ba người kia cũng không còn cách cứu trở về.
Họ chỉ mong có cơ hội gặp được bọ ngựa để trả thù. Nhưng càng về sau, gặp được nhiều kẻ còn độc ác hơn cả bọ ngựa làm cho họ nhận ra họ mới chính là kẻ sai ngay từ đầu.
-Nếu bọn em lúc đó nghe lời Lam nói thì tốt rồi.
Cuối cùng cô thở dài nói ra một câu như vậy. Món ăn lúc này cũng được phục vụ mang lên. Hai người không tiếp tục nói chuyện mà tranh thủ ăn xong bữa ăn của mình rồi rời đi.
Mai mua ít thức ăn mang về cho ba người bạn của mình rồi dẫn Vương về chỗ ở của cô.
Ba người kia nhìn thấy Mai và Vương thân thiết thì có chút ngạc nhiên nhưng cũng không quá quan tâm.
Dù sao cũng từng gặp mặt, mà biết Vương là giám hộ viên nên cũng không tỏ thái độ gì. Thêm nữa một đứa nhóc ba tuổi cũng không làm cho tên Lâm ghen tị. Nếu là một thanh niên khác nắm tay Mai thì không biết được là hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Sau khi được bạn học mang trở về phòng y tế không lâu thì bốn tiểu ác ma tỉnh dậy đi về lớp. Bốn người ngồi thẩn thờ cùng một chỗ có chút khó tin rằng mình thua một thằng nhóc ba tuổi hỉ mũi chưa sạch, mà lại thua một cách nhanh chóng và khó hiểu như vậy.
- Các ngươi là làm sao bị thằng nhóc đó đánh ngất đi vậy?
Thúy Hằng là cô gái b·ị đ·ánh ngất sau cùng nhìn ba người kia hỏi, ba người còn lại nhìn nhau đều lắc đầu. Vũ mở miệng trước trả lời cô:
- Sau khi màn khói kì lạ đó xuất hiện thì tôi đã không nhìn thấy được gì. Sau đó liền b·ị đ·ánh hôn mê rồi.
Sau đó hai người còn lại cũng gật đầu ý bảo họ cũng giống như vậy.
- Bọn tôi cũng vậy.
- Thằng nhóc đó thật sự mạnh hơn chúng ta rất nhiều.
Mà lúc này một âm thanh quái thanh quái khí từ bên truyền đến châm chọc.
- Tụi bây nghĩ mình mạnh lắm hay sao? Theo tao thấy nhóm bọn tao cộng thêm cả giám hộ Hào cũng chưa chắc là đối thủ của giám hộ Vương kia chứ đừng nói đến chỉ có bốn người các ngươi. Bọn mày nên cảm thấy may mắn khi có giám hộ vừa mạnh vừa dễ thương như vậy.
- Lý Gia Giai, chuyện này liên quan gì đến ngươi.
Người mở miệng dĩ nhiên là Minh Thùy. Cô rất chán ghét cái tên bán nam bán nữ này. Mà Lý Gia Giai cũng chẳng ưa gì cô và Thúy Hằng bởi cái danh hoa khôi của hai người này.
- Tao có miệng thì tao nói. Tụi mày làm gì được tao? Có giỏi thì đến cắn tao nè. Haha
Minh Thùy tức nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người tới. Vừa bị không hiểu ra sao b·ị đ·ánh bại, giờ lại gặp Lý Gia Giai khiêu khích thì sao có thể nhịn được. Chuẩn bị xông lên đánh thì bị ba người kéo lại. Thúy Hằng nhỏ nhẹ nói nhỏ với cô:
- Mặc kệ tên đó đi. Hắn là họ hàng của viện trưởng. Mặc dù chúng ta không sợ hắn cũng nên nể mặt viện trưởng.
Thấy bốn tiểu ác ma vậy mà không có lao lên đánh nhau với mình, Lý Gia Giai có chút đắc ý vênh váo nói:
- Sao? Không dám đánh à? Nếu bọn ngươi yếu như vậy thì để giám hộ Vương làm giám hộ cho bọn tao đi. Tao để giám hộ Hào lại cho bọn mày.
Bốn tiểu ác ma tuy không sợ ai, chuyên quậy phá nhưng không phải không có người dám trêu chọc họ. Mà Lý Gia Giai là một trong số đó, cô ta là em họ của Chu Quốc Nam, thành chủ thành Chu Diên, một thành trì dưới trướng Mạc Thừa Vận.
- Ngươi đừng có h·iếp người quá đáng.
- Tao thích. Mày làm gì được tao?
Dĩ nhiên Lý Gia Giai làm sao có thể bỏ qua cơ hội chọc tức đám người này. Cuối cùng cô ta và Minh Thùy vậy mà xông vào đánh nhau thật. Cả lớp lộn xộn cả lên. Những người khác của hai bên cũng không có tham gia mà chỉ đứng vòng ở bên ngoài.
Hai cô đánh nhau cũng không có ra chiêu gì độc ác, cũng không có sử dụng chân nguyên mà chỉ dùng sức lực cơ thể t·ấn c·ông.
Nhưng lúc này một âm thanh cắt ngang cuộc ẩ·u đ·ả. Thầy Sang vừa đến thấy hai người đánh nhau liền xanh mặt tức giận quát.
- Hai người các cô đang làm cái gì vây? Thùy, Giai! Sau giờ học hai em lên văn phòng gặp tôi. Bây giờ mau trở về chỗ ngồi ngay lập tức, tới giờ vô học rồi.
Sau đó, đám người trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu tiết học.
Ban đầu, Trần Thiên Tuyết muốn cho Vương làm giám hộ cho nhóm của Mai, nhưng mà được sự nhờ vả của Trần Anh Tuấn là cha của Trần Anh Vũ nên mới phải để thằng bé làm giám hộ cho con ông ta.
Trần Anh Tuấn là thủ lĩnh của một thành phụ thuộc vào thành Đại Nam và là thuộc hạ trung thành của Quân Chủ nên Trần Thiên Tuyết mới đồng ý với yêu cầu của ông ta.
Tối hôm đó, Mai có đến tìm Vương và mang rất nhiều đồ ăn cho nó. Trong lúc hai người đang ăn cơm thì cô đột nhiên nhìn nói hỏi.
- Đại ca đã có vòng tay truyền tin hay chưa?
- Vòng tay truyền tin là thứ gì?
Nghe Mai giải thích thì Vương mới biết điện thoại hiện nay đã không thể sử dụng được nữa, cho nên mọi người đều chuyển sang dùng vòng tay truyền tin. Vòng tay truyền tin là loại phương tiện để liên lạc hiện nay có chức năng giống như điện thoại lúc trước.
Nhưng áp dụng khoa học tu chân, sử dụng năng lượng chân nguyên để vận hành và truyền thông tin cho nhau. Khoảng cách có thể truyền tin chỉ có thể hạn chế trong bán kính một trăm cây số.
Sau khi nghe Mai giải thích thì nó cũng rất muốn có một thứ như vậy. Dù sao có thứ này cũng thuận tiện mang theo để trao đổi với những người nó quen biết.
Tuy vậy hiện tại nó không có tiền, mà những thứ lấy được từ bia đá bên trong Thú Tràng khá quý nên cũng không muốn bán ra. Vì thế Vương nhìn Mai rồi nói:
- Tối nay tôi đi săn yêu hạch. Cô có muốn cùng đi không?
Hết Chương