Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoạt Mệnh Đường Lang

Chương 51: Nhân Tâm




Chương 51: Nhân Tâm

Tên Khiêm nhìn Mai thật kỹ, trên khuôn mặt hèn mọn hiện ra chút dâm tà.

Mai có khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt mang theo chút gì đó ngu ngơ của tuổi trẻ. Trên người cô mặc một cái váy đen, phía trên là chiếc áo trắng tinh khiết càng tôn lên vẻ đẹp của cô.

Mặc dù vòng một có chút khiêm tốn nhưng thân thể nhỏ nhắn đáng yêu cũng đủ làm cho tên Khiêm thèm nhỏ dãi.

Hắn lập tức liền bị sắc tâm chiếm lĩnh, giơ tay chỉ về phía Mai nói.

-Chỉ cần cô đi theo tôi thì tôi sẽ tha cho ông cháu này. Nói cho cô biết cha của tôi là phó viện trưởng của học viện Châu Thành. Cô mà không nghe lời tôi sẽ bảo ông đuổi cổ cô ra khỏi học viện. Đến lúc đó cô hối hận cũng không kịp.

Mọi người xung quanh nghe được liền biến sắc. Bọn họ nhìn Mai với ánh mắt thương hại nhưng cũng không ai dám đứng ra giúp đỡ.

-Các ngươi không được hại chị ấy nếu không ta sẽ đi báo với Quân Chủ xử lý các ngươi.

Cô bé cháu của ông lão không nhịn được chỉ tay vào tên Khiêm đe doạ.

Cô bé tên Vân, còn ông nội của cô tên Kiên. Lúc này, vì sợ cháu mình chọc giận tên Khiêm, ông Kiên kéo con bé lại rồi quỳ xuống cầu xin tên Khiêm nói.

-Xin cậu tha cho ông cháu của lão đi. Hai ông cháu tôi phải nhờ số yêu hạch này để sống tiếp trong mấy tháng tới. Nếu cậu lấy đi rồi thì ông cháu tôi chỉ có con đường c·hết. Mong cậu thương xót cho ông cháu bọn tôi.

Tên Khiêm nhìn ông khinh bỉ nói.

-Sống c·hết của ông thì liên quan gì đến tôi. Ông muốn giữ số yêu hạch đó thì cầu xin cô gái này đi. Chỉ cần cô ta theo tôi thì tôi sẽ buông tha cho hai ông cháu ông.

Ông Kiên nhìn Mai có chút không nỡ, nhưng vì cháu mình mà ông ta quỳ xuống cầu xin Mai giúp.

-Xin cô hãy đi theo anh ta đi. Tôi cầu xin cô.



Mai không sợ tên Khiêm nhưng cô lại sợ bị đuổi ra học viện vì dù sao bạn bè của cô đều ở đó. Nếu bị đuổi thì cô sẽ chỉ còn có một mình, không có thân phận, không có sức mạnh.

Mai rất tức giận ông Kiên vì mình mà bán đứng cô. Nhưng nhìn lại cô bé Vân làm cô nhớ lại cô em gái đ·ã c·hết của mình. Tình cảm này khơi gợi lên phần yếu đuối nhất trong lòng cô.

Cuối cùng cô thất thần gật đầu đồng ý đi theo tên Khiêm. Vừa hay Vương chứng kiến hết tất cả cảnh này. Mặc dù nó không thích tính cách cố chấp của Mai nhưng dù sao cô ta cũng không phải kẻ xấu.

Ở cái thời đại này dám đứng ra vì người khác nói chuyện không nhiều. Huống hồ bị bán đứng còn có thể không trực tiếp trở mặt mà còn giúp đỡ thì không biết là do cô tốt bụng hay là do cô bị ngu nữa. Vương thở dài bước ra chặn trước đám người nói.

-Bọn mày muốn đưa cô ấy đi đâu.

-Liên quan mẹ gì đến mày. Nhóc con cút sang một bên.

Tên Khiêm còn chưa nói gì thì tên tiểu đệ vừa gia nhập nhảy ra mắng chửi. Thấy Vương vẫn không nhường đường cho đám người mình, hắn liền ra tay.

Nhưng mà một quyền hắn đánh tới đi vào khoảng không, còn cánh tay thì rơi bẹp xuống đất. Máu tươi bắn ra bốn phía, bắn cả vào mặt tên Khiêm làm hắn có chút hoảng sợ lui lại.

Tên tiểu đệ thì ôm cánh tay đau đớn bò lăn ở trên mặt đây.

- Đau quá...a... Máu... A... Anh Khiêm cứu em với...

Tên Khiêm sắc mặt cũng tái mét nhìn Vương. Vừa rồi hắn không thể nào nhìn được nó ra tay nhau thế nào. Mà nhìn lên người nó thì hắn lại không cảm nhận được là cấp độ gì. Chỉ thấy vô cùng ngột ngạt khi nhìn vào cặp mắt tà mị của nó.

Mai cũng hoảng hồn. Cô biết Vương mạnh mẽ nhưng đến trình độ này thì quá khó tin. Do cô ra ngoài mua đồ ăn nên không chứng kiến trận đấu của nó và tứ đại ác ma nếu không cũng không có biểu hiện này rồi.

-Mày dám đánh người của tao. Mày biết bố tao là ai không? Bộ mày chán sống rồi hả?



-Mày là con của phó viện trưởng đúng không? Tin hay không tao g·iết mày cũng không việc gì mà ngày mai chức phó viện trưởng của cha mày cũng mất.

Vương cười rồi nghiêm nghị nhìn tên Khiêm hỏi ngược lại. Giết mấy tên d·u c·ôn này thì nó không để tâm, nhưng làm một người hiệu phó mất việc là nó đang phô trương mà thôi. Vì dù có quen Trần Thiên Tuyết nhưng cũng không đến mức độ quá thân thiết gì.

Biết là không dùng cha mình ra dọa được thằng nhóc trước mặt mà hắn lại không đánh lại nó. Cho nên hắn để lại một câu độc ác rồi lôi kéo hai tên thủ hạ cùng cánh tay bị chặt đứt rồi chạy nhanh khỏi đây.

Ông Kiên thấy tên Khiêm bị đuổi đi liền chạy đến rối rít cảm ơn nó và Mai.

Mai phất tay đuổi ông ta đi vì cô không thích tính cách này của ông. Sau đó cô mới cám ơn Vương.

-Cám ơn giám hộ Vương ra tay giúp đỡ.

-Tôi thật không biết cô là tốt bụng hay là bị ngu ngốc nữa. Rõ ràng biết tên khốn kia muốn làm gì vậy mà vẫn hy sinh bản thân để cứu kẻ đã bán đứng mình.

Mai im lặng cúi đầu không biết phải trả lời như thế nào. Cô không biết vì sao mình lại làm như vậy nữa, có lẽ do bản tâm thôi thúc cô phải đi cứu người dù phải trả bất cứ giá nào.

Hay có lẽ là do chấp niệm với người em gái đã mất của mình. Cái tính bảo thủ cố chấp này của Mai không biết đã gây cho cô bao nhiêu là rắc rối nhưng mãi vẫn không thể thay đổi được.

-Tôi biết. Nhưng mà tôi không thể trơ mắt nhìn hai người ta bị ức h·iếp được.

-Nếu như vậy cô có thể mạnh mẽ một chút đánh nhau với bọn chúng mà. Tôi thấy ba tên đó cộng lại chưa chắc có thể đánh bại cô. Sao cô phải sợ bọn chúng.

Mai chuẩn bị mở miệng giải thích thì Vương bồi thêm một câu làm cô cứng họng.

-Chẳng lẽ cô sợ bị đuổi khỏi học viện sao?

Cô gật đầu không giải thích nữa. Vương vô cùng tức giận nhìn cô gái trước mặt nói:

-Từ hôm nay đại ca bảo kê cô. Nếu đám đó còn kiếm chuyện thì đ·ánh c·hết bọn chúng cho tôi. Có chuyện tôi thay cô gánh, cùng lắm tôi dẫn cô ra ngoài lang thang. Nếu cô mà còn nhu nhược như vậy một lần nào nữa thì không cần bọn chúng ra tay tôi sẽ g·iết cô trước.



Nghe Vương nói Mai có chút ngạc nhiên. Cô nhìn cái bộ dáng trẻ con mà bá đạo của nó làm cô cười vui vẻ, nhưng trong mắt lại có chút ươn ướt. Bầu không khí dần dần hòa hoãn trở lại.

-Được rồi. Cám ơn đại ca. Đại ca ăn cơm chưa, nếu chưa thì em mời đại ca ăn trưa nhé?

-Tôi cũng chưa ăn trưa đây. Đi thôi!

Vì chưa quen thuộc nơi này nên nó để Mai vừa đi vừa giới thiệu xung quanh cho nó. Hai người nhanh chóng đến một quán ăn nhỏ ở gần đó. Bên trong trang trí theo phong cách cổ điển rất trang nhã và yên tĩnh, Vương rất thích những nơi như thế này.

Chọn một bàn ở trong một góc vắng, hai người ngồi đối diện nhau, Mai cầm menu rồi hỏi Vương:

-Đại ca ăn món gì để em gọi?

Sợ nó không biết đọc chữ nên Mai tranh thủ hỏi để cho phục vụ chuẩn bị món ăn. Vương nhìn cô, biết được suy nghĩ của cô nên nó nói:

-Cô xem món nào mình thích thì gọi trước. Tôi đọc menu xong sẽ chọn sau.

-A...

Chỉ a lên một tiếng cũng không nói gì thêm, Mai cầm menu gọi cho mình món thịt yêu thú heo rừng và một ít rau xào. Sau đó đưa menu cho Vương rồi đưa ánh mắt hiếu kì đánh giá nó.

Đối diện, Vương cầm menu nhìn vào danh sách có không đến chục món của quán ăn. Vậy mà chỉ có hai món thịt là thịt heo và một món thịt thỏ. Toàn bộ còn lại đều là món chay hoặc rau, củ quả.

Cuối cùng nó cũng gọi một món thịt heo rừng và một món canh. Thấy nó rành rõi như một người trưởng thành thì Mai hiếu kỳ nhìn nó hỏi:

-Đại ca trước đây là người ở đâu?

-Trước đây là người Bến Tre. Sau đó lên thành phố ...

HẾT CHƯƠNG