Chương 50: Cướp Bóc
Thầy Sang kề sát vào tai nó nói nhỏ.
-Là tôi sợ cậu b·ị t·hương đấy. Trước đây cũng có một vị giám hộ bị bốn học viên đánh tả tơi…
Vương cũng nói nhỏ đáp lời anh ta:
-Không có chuyện gì đâu. Thầy Sang không cần lo cho tôi mà tốt hơn là thầy nên gọi bác sĩ đến sẵn đi.
Nghe được lời Vương nói thầy Sang cũng bừng tỉnh. Dù là ai b·ị t·hương thì cũng nên gọi bác sĩ đến là tốt nhất. Anh ta vội vàng chạy đi bộ phận y tế rồi cùng đám người tiến đến khu luyện tập.
Nghe được tin bốn đại ác ma lại khiêu chiến với giám hộ mới thì tin tức được nhanh chóng lan tỏa ta toàn học viện. Không chỉ học viên mà cả giáo viên cũng đi đến khu luyện tập để hóng chuyện.
Khu luyện tập được đặt ở phía sau của bốn dãy phòng học. Ở đây có rất nhiều sàn đấu để học viên đấu tập với nhau. Tất cả đều được vòng năng lượng kết giới bảo hộ, khi thi đấu sẽ khởi động để không gây hư hỏng cho học viện.
Nhưng mà cũng không phải lúc nào cũng ngăn cản được công kích của đám học viên biến thái này.
Đứng trên một sàn đấu tập to nhất ở đây có diện tích hơn hai nghìn mét vuông. Vương đứng một phía hai tay bỏ vào túi quần đang đứng dưới trên mặt đất.
Phía đối diện bốn người tay cầm bốn món v·ũ k·hí khác nhau. Tất cả đều là v·ũ k·hí cấp ba, đều là v·ũ k·hí tinh phẩm hiếm có lúc bấy giờ.
Cả bốn người thì có hai người là Vũ và Hằng sở hữu hai cánh ở sau lưng trực tiếp bay lên trên không trung nhìn xuống hướng Vương chờ đợi hiệu lệnh. Hai người còn lại thì đứng ở dưới đất cầm v·ũ k·hí sẵn sàng t·ấn c·ông.
Trọng tài của trận đấu là một vị giáo viên lớn tuổi có tu vi Tinh Nguyên tầng ba. Cũng là phó hiệu trưởng của học viện Châu Thành.
-Hai bên đã chuẩn bị xong chưa?
Thấy hai bên đều gật đầu thì thầy hiệu phó mới phất tay ra hiệu lệnh bắt đầu. Sau đó nhanh chóng lùi sang một bên quan sát trận chiến.
Bốn người phân chia t·ấn c·ông rất rõ ràng, Duy và Minh Thuỳ xách theo song đao và trường kiếm xông lên đánh cận chiến. Vũ cũng cầm trường thương từ trên không trung phối hợp đánh đánh tới. Còn Thúy Hằng thì bay lượn trên không dùng cung tên từ xa hỗ trợ.
-Thiên Cang kiếm pháp chiêu thứ nhất.
-Trường Sa thương pháp.
-Bách Hoa lục hợp đao.
-Liệt Hỏa Tiễn pháp.
Bốn người nhắm ngay hướng Vương mà đến, nó nhìn thấy rõ ràng nhưng cũng không có vội vã né tránh.
Khi khoảng cách cả hai bên còn hai mét thì Vương mở ra Yên Sát Chi Địa. Ba người cận chiến lập tức bị sương khói đen bao phủ.
Cả ba người hoảng hốt khi tình huống đột ngột diễn ra. Khung cảnh xung quanh trở nên mờ mịt không nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt.
Chiêu thức mà họ đánh ra hướng về phía Vương nhưng sau đó lại như đánh vào khoảng không, rồi rơi vào sàn đấu.
Lúc này, Vũ phản ứng rất nhanh, định dùng đôi cánh của mình xua tan khói mù. Thế nhưng còn chưa kịp vươn cánh ra đã bị một bóng đen lướt qua, sau gáy đau nhói rồi hôn mê b·ất t·ỉnh.
Hai người còn lại hoảng sợ lùi lại, nhưng mà lùi một lúc vẫn không thể rời khỏi khu vực sương mù này. Thế là nghiêm nghị lắng nghe tiếng động xung quanh để phòng thủ.
Thế nhưng một cái bóng đen lại lướt qua lần nữa. Từng người một b·ị đ·ánh cho hôn mê b·ất t·ỉnh khi chưa kịp phản đòn lấy một lần.
Thuý Hằng ở bên ngoài Yên Sát Chi Địa nhưng không dám bắn tên t·ấn c·ông, vì sợ ngộ hại đồng đội của mình. Khiến cho cô bé bối rối không biết phải làm sao.
Chỉ vài giây sau, Yên Sát Chi Địa tán đi, ba người nằm chèm bẹp trên mặt đất b·ất t·ỉnh nhân sự, sống c·hết không rõ. Mà Hằng ở xa vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi trợn tròn mắt nhìn lại.
Con bé còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Vương dùng Đường Lang Xuyên Vân Bộ từ xa lao đến trấn áp.
Trận chiến kéo dài chưa đến mười giây đã kết thúc với chiến thắng đàn áp của Vương.
Vị phó hiệu trưởng già có chút bối rối nhìn hoàn cảnh trước mắt.
Ở bên ngoài lúc này thì đã sôi trào. Không chỉ vì người giám hộ Vương này chỉ là đứa bé mà còn là vì sức mạnh của nó thật sự khủng bố.
“Không biết hiệu trưởng tìm được ở đâu về tên nhóc biến thái này nữa”. Thầy Sang và thầy hiệu phó cười khổ lắc đầu, cả hai đều có cùng một suy nghĩ. Nhưng cả hai đều cảm thấy vui mừng vì học viện lại có thêm một cao thủ. Không chỉ hai người mà ai chứng kiến cảnh này cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Vương thì nhìn sang thầy hiệu phó nói:
-Thầy mau tuyên bố người thắng rồi cho người đưa bốn tên nhóc này trở về lớp đi.
-Bọn họ không có bị sao gì chứ?
Dù thầy hiệu phó biết rằng không có việc gì nhưng cũng phải dò hỏi một lần cho chắc chắn. Vương cười nhìn ông rồi nói:
-Không có việc gì. Bất tỉnh một chốc là tỉnh lại ngay thôi.
Nghe Vương nói, thầy hiệu phó mới chậm rãi tuyên bố người thắng rồi mở lồng bảo hộ để mọi người đưa bốn học viên trở về lớp.
Hôm nay chỉ là giới thiệu chào hỏi, vài ngày sau mọi người mới bắt đầu đi lịch luyện. Cho nên sau khi rời khỏi sàn đấu Vương liền đi vòng vòng tham quan căn cứ để làm quen.
Ra đến cổng học viện, Vương đi thang thang trên đường nhìn hoàn cảnh xung quanh cảm nhận cuộc sống của mọi người.
Trên đường vẫn là khung cảnh buôn bán như hôm qua, chỉ là thiếu đi gian hàng của ông lão và cô cháu gái nọ.
Từng tiếng rao hàng quen thuộc làm cho ký ức kiếp trước của nó ùa về. Từng kỷ niệm về người nhà, về cô bạn gái cũ Thiên Nhi lại hiện ra. Nó không biết là bây giờ nhỡ gặp lại người nhà thì sẽ dùng thân phận gì để ở bên cạnh họ nữa.
Từ bên trong miền kí ức miên man Vương lang thang đi mà không biết mình đang đi đâu. Lúc này một âm thanh quen thuộc làm cho nó tỉnh hồn trở lại.
-Các ngươi là kẻ nào mà dám ngang nhiên c·ướp đoạt yêu hạch của người ta như vậy? Không sợ bị thủ vệ xử lý hay sao?
Cô gái đang nói những lời kia không ai khác mà chính là Mai, người mang chăn mền cho Vương tối qua. Cô đang đi mua thức ăn cho nhóm của mình thì phát hiện mấy tên côn đồ đang trắng trợn c·ướp yêu hạch của hai ông cháu nọ. Mà trùng hợp hơn ông lão chính là ông lão bán đồ cho Vương.
Ngay lập tức Mai tiến lên đứng chặn trước mặt những người kia tranh luận.
Mà ba thanh niên côn đồ thì không hề e sợ Mai, bọn chúng nhìn cô cười cợt.
-Em gái à. Chuyện này liên quan gì đến em. Mau tránh ra chỗ khác đi.
Một thanh niên bên cạnh nhìn Mai với ánh mắt cảnh giác rồi nói nhỏ với tên đại ca:
-Anh Khiêm. Cô gái này là người của lớp tinh anh của học viện. Hay là chúng ta bỏ qua lần này đi.
Nhưng mà thanh niên tên Khiêm lại cười nhạt nói:
-Học viện thì đã sao? Cha tao là hiệu phó ở đó, chỉ cần tao nói một tiếng cô ta liền không còn là học viên ở đó ngay.
Tên tiểu đệ mới gia nhập bọn nên chưa rõ thân thế của tên Khiêm. Nghe được hắn của mình vậy mà lại là con của phó hiệu trưởng thì tên này liền sinh lòng tà ác nói.
-Hay là mình bắt cô ta ra ngoài chơi một lúc được không anh Khiêm. Nếu cô ta không nghe lời thì nhờ cha của anh đuổi cổ cô ta khỏi học viện. Để xem cô ta còn dám lo chuyện bao đồng nữa không.
HẾT CHƯƠNG