Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoạt Mệnh Đường Lang

Chương 5: Lam




Chương 5: Lam

Bên trong cánh cổng, bọ ngựa và Lam lúc này xuất hiện ở một đại sảnh rộng lớn uy nghiêm. Có rất nhiều điêu khắc rất nhiều bức tranh người và quái vật có hình thù kì dị. Bên dưới bức tranh thì có rất nhiều chữ cổ mà bọ ngựa và Lam đều không biết. Trong khi đang nhìn ngó xung quanh thì trong đầu hai người, nhầm một người một bọ ngựa ...vang lên âm thanh của chị Google:

“Khảo nghiệm bắt đầu, g·iết được một yêu thú hoặc ác nhân sẽ có được số điểm tương ứng. Ngẫu nhiên sẽ được tặng thêm vật phẩm quý. Nếu muốn ngừng khảo nghiệm thì xé nát lá bùa trong tay là được. Cuối cùng dựa vào số điểm để xác định có thông qua khảo nghiệm hay không và sẽ được phần thường tương ứng với số điểm kiếm được”.

Âm thanh im bặt, mà trong tay Lam và bọ ngựa xuất hiện một lá bùa. Lá bùa của Lam thì to bằng bàn tay cô, còn lá bùa của bọ ngựa thì bé xíu bằng cái tay nó. Sau đó một người một bọ ngưa được chuyển đến một không gian rộng lớn khác. Đây là một khu rừng cây rộng lớn, có nhiều cây cổ thụ cao chọc trời. Từ xa vang vọng lại tiếng yêu thú gầm rú ghê người.

Cô gái Lam bé nhỏ bây giờ còn chưa định thần lại. Nghe thấy tiếng gầm liền co rút run rẩy như muốn khóc. Thấy không đành lòng bọ ngựa nhảy lên người cô dùng cái liềm gõ nhẹ nhẹ lên má cô. Lam giật mình nhìn lại thấy có con bọ ngựa đang đậu trên vai mình liền hét to rồi định dùng tay hất nó đi. Nhưng là tay của cô chạm vô người nó như đụng phải sắt thép khiến cô vô cùng đau đớn thu tay về. Hốt hoảng té cái bẹp xuống đất, liên tục lui lại. Nhưng mà nó đang ngồi trên vai cô thì cô có lui đi đâu nó cũng vẫn ở đó mà thôi. Nó gãi đầu bất đắc dĩ. Thấy bọ ngựa nhân tính hóa như vậy càng khiến cô hoảng sợ thét lên.

-Người biến đi. Huhu. Đừng bám vô người ta. Huhu a...

Nó buồn bực nhảy xuống khỏi người cô. Nhưng chợt nhớ ra gì đó. Nó dùng cái liềm của mình vẽ nguệch ngoạc mấy chữ xuống đất.

“Không muốn c·hết thì xé rách lá bùa rồi cút ra ngoài đi”.

Thấy được mấy chữ này, Lam càng không thể tin được nhìn bọ ngựa nhưng mà cũng không hoảng sợ như lúc nãy nữa. Vì nếu nó lo cho an toàn cho mình thì chắc nó cũng sẽ không hại mình. Hơn nữa cô cũng không thấy mấy người đồng hành của mình vào cùng nên chỉ có thể dựa dẫm vào con bọ ngựa nhỏ xíu trước mắt này. Cô ngạc nhiên nói:

-Ngươi hiểu tiếng người à?

Nó liền nhìn cô như nhìn con ngốc rồi viết: “Cô bị ngu à, nếu không hiểu làm sao có thể viết cho cô xem”.

Nhìn thấy nó chửi mình Lam không những không giận nó mà còn vui mừng nói:

-Ô, ngươi thật lợi hại. Ta lần đầu biết được bọ ngựa cũng hiểu tiếng người đó. Ngươi tên là gì?

Nó suy nghĩ một lúc rồi mới viết xuống hai chữ: “Song Liêm”. Nhìn thấy hai chữ này Lam cười hì hì hỏi.

-Tại sao ngươi có tên lạ vậy?

Nó không viết mà kiêu ngạo giơ lên hai cái liềm của mình ý bảo Song Liêm là đây này. Lam định nói gì đó nhưng mà nó giơ tay lên ngăn cản rồi nó viết. “Tôi mệt cô quá. Ra ngoài thì xé lá bùa đi còn không thì tự sinh tự diệt đi. Tui còn phải làm nhiệm vụ không nói với cô nữa”.

Lam trợn trắng mắt nhìn nó nói:

-Ngươi không sợ sao. Nghe tiếng gầm gừ thì ở đây rất nguy hiểm đó. Hay là ngươi cũng ra ngoài đi.

Nó không thèm trả lời cô mà dùng một miếng vải bao lấy lá bùa đeo trên cổ rồi kiêu ngạo bay đi. Thấy nó bay đi, Lam chần chừ một chốc rồi cũng nhanh chân chạy theo nó. Nó biết cô chạy theo cho nên bay chầm chậm để cho cô theo kịp. Năm phút sau nó chạm mặt với một con rắn to lớn dài gần ba mét đang núp bên trong lùm cây phục kích nó.

Nhưng có bản năng sát thủ cùng với kỹ năng thiên phú Vọng Thiên Nhãn làm cho nó nhận ra được sự tồn tại của kẻ phục kích kia. Nó nhanh chóng lách mình qua một bên dùng hai cái liềm chém thành hình dấu X cắt con rắn ra làm hai khúc. Con rắn lập tức tan biến hóa thành năng lượng tiến vào có thể của nó. Năng lượng này giống với năng lượng khi nó hấp thụ tinh hạch nhưng mà loại này càng tinh thuần và êm dịu hơn. Nhanh chóng nâng cao tố chất cơ thể của nó. Hào quang khắp cơ thể của nó giống như lột xác vậy. Tố chất cơ thể nâng thêm gấp mấy lần.

Mặc dù bọ ngựa không biết nhưng mà bây giờ nó đã đạt đến trình độ yêu thú bậc C cấp ba mươi rồi. Vì trước khi vào đây nó đã là biến dị yêu thú bậc D cấp hai mươi chín. Mà lúc này Lam đang tròn xoe đôi mắt nhìn nó rồi nhìn. Cô đúng là không thể nào tin tưởng được một con bọ ngựa dài chưa đến một tấc có thể g·iết một con rắn to lớn trong chớp mắt như vậy. Lam chạy nhanh đến bên cạnh nó hổn hển nói:

-Sao ngươi làm được vậy.

Nó cũng không thèm trả lời cô. Vì mỗi lần trả lời nó đều phải dọn đi một khoảng đất rồi mới viết chữ lên đó. Mà nó lười nên nó giơ lên tay mình ý bảo: “Anh đây rất khỏe được chưa”.

Sau đó liên tục chém g·iết với một con heo rừng và một con nhện nhưng không giúp nó nâng cấp cơ thể lên được bao nhiêu. Vì nó là bậc C rồi cho nên chém g·iết thêm yêu thú bậc D ở đây hầu như không có tác dụng nhiều với nó nữa. Nhìn lại Lam yếu ớt đang đi theo nó nghĩ dù sao mình cũng không thể nhanh chóng nâng cao cơ thể chi bằng giúp cô bé này một chốc vậy. Dù sao nhìn cô ta cũng khá đáng yêu.

Sau đó khi đánh nhau với con yêu thú thỏ thứ tư nó không ra đòn chí mạng nữa. Mà chỉ chém cho nó thoi thóp sau đó chỉ chỉ Lam kêu cô ta lại. Rồi nó nhảy lên chặt một nhánh cây cắt gọt thành một cái thương bằng gỗ đưa cho Lam rồi chỉ vào con thỏ rừng đang nằm trước mặt.

-Ngươi muốn ta g·iết nó sao?

Nó gật đầu. Lam nuốt nước bọt một cái, tay run run đi đến. Vì là con nhà giàu từ nhỏ nên cũng không có tiếp xúc với mấy việc g·iết chóc này. Lần đầu kết liễu một sinh mệnh làm cô thấp thỏm không thôi. Nhưng từ sâu thẳm cô cũng muốn mình mạnh mẽ hơn. Cô biết ở cái thời đại này nếu không mạnh mẽ cô sẽ rất thảm, rất thảm. Cắn răng một cái Lam mắt lao đến đâm một nhát vào người con thỏ rừng. Nhưng mà thế quái nào đâm vào trong mặt đất. Còn cô thì ngã chổng vó ra xa, mém tí nữa cái cây đã chọc vào người cô rồi. Bọ ngựa vỗ đầu mình một cái, nó thật sự bó tay rồi. Nếu mà có nhân tính chắc con thỏ rừng nó cười đến c·hết mà không cần cô ra tay quá.

Sau cú ngã khá đau, cô lòm khòm bò dậy. Vì xấu hổ không dám dòm bọ ngựa mà đi nhặt lại cái thương của mình rồi đâm vào người con thỏ rừng. Có kinh nghiệm nên lần này cô không nhắm mắt nữa. Con thỏ rừng c·hết đi mang theo năng lượng tiến vào người cô. Giờ phút này cơ thể của cô được nâng lên rất nhiều đã đạt đến cấp năm bậc F. Cũng may là không có máu me gì cả cho nên cô cũng bớt cảm giác lo sợ như trước.

Liên tục giúp cô tiêu diệt hơn sáu mươi con yêu thú khác nhau giúp cho cô đạt đến bậc D cấp hai mươi ba thì nó mới không giúp cô nữa mà tự mình tiến sâu vào bên trong. Liên tục càn quét rất nhiều biến dị yêu thú. Tuy không giúp nó tăng bậc nhưng cũng giúp nó tăng thêm được hai cấp độ đạt đến bậc C cấp ba mươi hai.

Hết Chương.