Chương 4: Bí Cảnh
Nó bò dậy chuẩn bị đi tìm một tên xác sống để thử thì phía trên sân thượng nhà của ngôi nhà, tên Tài đang gào rú điên cuồng đang cắn xé thứ gì đó. Bọ ngựa nhảy một phát rồi vỗ cánh bay lẫn vào trong bóng đêm lên đến sân thượng. Từ phía sau nhìn đến tên Tài đang cắn xé gặm lấy thịt của một người. Mặc dù khuôn mặt và một phần thân trên đã bị gặm không còn hình dạng nhưng nó vẫn có thể nhận ra đây là một người phụ nữ. Có lẽ là vợ hoặc nhân tình của tên Tài.
Vốn từng là người nên bọ ngựa không muốn nhìn thêm cảnh này nữa. Nhảy đến một liềm cắt đứt đầu tên Tài, máu màu tím sệt phún ra văng tung tóe khắp nơi. Nó nhanh chóng né sang một bên rồi dùng hai liềm quơ múa bổ đầu của hắn làm hai. Nó tìm kiếm bên trong não của hắn nhưng không có vật gì gọi là tinh hạch ở bên trong cả. Nó thất vọng vô cùng dùng một tấm vải lau chùi hai cái liềm của mình tính bỏ đi.
Nhưng nó chợt nhớ ra gì đó liền quay người chém phăng ngực trái của tên Tài ra. Bổ ra trái tim của hắn, bên trong có vật gì đó phản xạ lại ánh trăng có chút lóa mắt. Thấy được có đồ vật, nó liền vui mừng cười to. Nhưng hiện tại là bọ ngựa nên cũng chỉ có ân thanh “khè khè” vang xa giữa màn đêm yên tĩnh nghe rợn cả người.
Cầm lấy miếng tinh hạch như to bằng móng tay người lớn màu trắng tinh khiết cực kì xinh đẹp. Nó dùng vải lau sạch v·ết m·áu rồi cho lên hoa văn chữ cổ trên cái liềm của mình. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nó. Miếng tinh hạch liền bị hấp thụ vào trong rồi từng dòng nhiệt chuyển động khắp nơi cải tạo thân thể nó một lần. Tuy chỉ là một miếng nhỏ tinh hạch nhưng có năng lượng gần bằng năng lượng trong mười viên kim cương cộng lại làm nó hưng phấn không thôi.
Hai cái liềm cũng ngày càng sáng bóng hơn. Cứ thế nó lang thang khắp nơi tìm g·iết xác sống lấy tinh hạch và tìm kiếm nơi có đá quý để cường hóa bản thân. Ngoài g·iết xác sống ra thì những con yêu thú biến dị như ruồi, muỗi, chuột, rắn,...cũng là con mồi nó hướng đến.
Lần vất vả nhất chắc là trận chiến của nó và một con rùa già. Bởi vì rùa già thức tỉnh huyết mạch thượng cổ có trong người huyết mạch Huyền Vũ làm cho lực phòng ngự của nó đạt đến trình độ biến thái. Hai liềm của bọ ngựa có thể chém đứt sắt thép nhưng lại vô vọng chém vỡ mai rùa. Mặc dù tốc độ t·ấn c·ông của rùa già cũng rất nhanh nhưng cũng không theo kịp tốc độ của bọ ngựa nên hai bên đánh nhau cả ngày mà không bên nào chiếm được lợi thế. Cuối cùng trong lúc sơ xuất bọ ngựa bị lão rùa già cắn một phát vào cánh. Cũng may nó nhanh chóng dùng liềm cắt đi đoạn nhỏ cánh đó rồi bỏ chạy. Nếu không chắc không thể sống sót được với lão rùa già rồi.
Lần đầu thua trận khiến nó vô cũng buồn bực càng làm nó nó điên cuồng săn g·iết xác sống và biến dị yêu thú để nâng cao sức mạnh hơn nữa.
Hơn một tháng sau, cơ thể của nó đã có màu bạc sáng bóng nhìn rất chói mắt. Nhưng tự tin sức mạnh của mình nó cũng không thèm ngụy trang mà nhện ngang bay đi khắp nơi. Hôm đó, nó đang nằm nghỉ ngơi trong một cái hang do nhà cao tầng sụp đổ tạo thành thì nghe được tiếng người đang nói chuyện bên ngoài.
-Phúc, anh có chắn chắn đi vào chỗ đó sẽ an toàn không?
Một giọng nữ nũng nịu hỏi. Sau đó vang lên âm thanh trả lời của người tên Phúc.
-Em yên tâm đi, anh nghe mọi người nói thằng Bình cũng là vì có cơ may bước vào nơi như thế mới trở nên mạnh mẽ như bây giờ. Chữ nếu không em nghĩ hắn ở đâu có được năng lực như vậy.
Nghe được như vậy người nữ cũng gật đầu nói:
-Vậy chúng ta nhanh lên tiến vào bên trong đi. Nếu không bị thằng Bình phát hiện là c·hết với nó.
Sau đó có một thanh niên khác cũng lo sợ nhỏ giọng nói:
-Chị Lam nói đúng đó anh Phúc. Chúng ta phải nhanh lên.
Thanh niên tên Phúc gật đầu một cái rồi bốn người nhanh chóng chạy về phương xa. Thấy vậy bọ ngựa cũng nhanh chóng nhảy lên đầu cô gái tên Lam rồi biến đổi màu sắc thành màu đen như tóc cô ta. Vì tốc độ của nó quá nhanh nên không ai có thể phát hiện ra được. Thế là bốn người một bọ ngựa cùng nhau lên đường tiến vào bí cảnh.
Không lâu sau đó, trước mặt mọi người có một màng ánh sáng mỏng màu vàng hiện lơ lửng giữa không trung cách mặt đất gần năm mét. Đây là cánh cửa để bước vào di tích bí cảnh. Bọ ngựa không biết được là sau khi biến đổi những bí cảnh như thế này xuất hiện khắp mọi nơi trên Ngũ Hành Thế Giới. Mà màu sắc của cánh cổng cũng đại diện cho cấp bậc của nó. Cấp bậc từ thấp đến cao là trắng(hay còn gọi là cấp F) lục(cấp E) lam(cấp D) vàng(cấp C) tím(cấp B) đỏ(cấp A) và đặc biệt là cổng đen(cấp S). Bên trong cổng đen là di tích cấp thần. Bên trong có thể là cơ duyên bất tận nhưng chắc chắn là sẽ có nguy hiểm cực lớn.
Cổng cấp F đến D sẽ ít tỉ lệ có cơ duyên cao hơn nguy hiểm. Nhưng hiển nhiên là cơ duyên cũng không tốt được bao nhiêu. Có khi chỉ là một cây dược phẩm cấp thấp, có khi là một quả trứng yêu thú, có khi chỉ là một viên đá quý hay khoáng thạch hoặc một quyển công pháp cấp thấp. Nhưng tóm lại là sẽ rất có ích cho con người khi còn nhỏ yếu như bây giờ. Hôm nay đám người tiến vào cánh cổng cấp D màu lam, có thể nói là cực kì may mắn rồi. Vì vượt qua ngưỡng này thì tiến vào di tích chắn chắn sẽ gặp nguy hiểm. Dù vậy đám người cũng không có biết được những việc này kể cả bọ ngựa.
Bởi vì cánh cổng lơ lửng trên không trung nên đám người không thể nào nhảy đi vào được. Nhưng do có chuẩn bị trước tên Phúc và một thanh niên khác dựng lên hai cái thang chụm vào nhau, đỉnh thang vừa đúng nằm phía dưới cánh cổng vào. Nhưng mà bốn người nhìn không ai dám bước ra thử nhảy vào đó trước. Vì té từ trên độ cao hơn năm mét xuống đất cũng không phải chuyện đùa.
-Cao như vầy nhỡ không đi vào được mà té xuống thì gãy chân mất.
Một thanh niên sợ sệt nói. Mà lúc này tên Phúc đã suy nghĩ được cách nên nói:
-Lam, em lên đi. Em nhẹ nhất nên tụi anh sẽ ở dưới đỡ cho em được. Em không cần lo.
-Nhưng mà em thấy sợ quá.
Thanh niên phụ dựng thang cùng tên Phúc tên Nam cũng nói.
-Em an tâm đi, anh chắc chắn sẽ bắt được em mà.
-Vậy được rồi. Mấy anh cẩn thận dùm em nha.
Do dự một chút thì Lam cũng đồng ý rồi đi đến và bắt đầu leo lên cái thang. Một người ở dưới vịn thang, hai người còn lại thì thủ thế chuẩn bị đỡ Lâm nếu như cô không nhảy vào được bên trong cánh cổng. Mà lúc này bon ngựa đậu trên đầu của Lam liền chửi rủa: “Cái bọn ngu xuẩn này. Muốn thử có vào được hay không thì ném một cái gì đó vào chẳng phải là biết rồi sao. Mắc mớ gì phải cho con gái người ta đi thử. Đúng là ngu hết chỗ nói mà”.
Leo lên đến đỉnh cái thang, Lam run run không dám nhảy vào. Bên dưới thấy vậy liền la lên.
-Nhanh lên Lam ơi. Để tên Bình biết được nó g·iết hết chúng ta đó.
Nghe đến đó Lam cũng liền lấy lại dũng khí nhảy vào bên trong cánh cổng. Mà bọ ngựa lúc này đã không còn trên đầu Lam nữa mà đang đứng ở đỉnh hai cái thang nhìn cô ta nhảy vào bên trong. Nó muốn quan sát trước rồi mới hành động. Sau khi Lam nhảy vào bên trong thì một âm thanh từ bên trong vang vọng ra bên ngoài.
“Teng! Khảo nghiệm Ám Sát Thiên lần thứ chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín bắt đầu. Số lần khảo nghiệm còn lại một.”
Vừa nghe đến đó, cả ba người bên dưới đứng hình. Nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại tranh giành nhau leo lên cái thang.
Nhưng mà đã chậm....
Lại một âm thanh như âm thanh chị Google phát ra: “Teng! Khảo nghiệm Ám Sát Thiên lần cuối cùng đã khởi động. Lần tiếp theo mở ra khảo nghiệm là một ngàn năm nữa”. Nghe được những lời này cả ba người cay muốn phun máu. Biết như vậy đám người đã tranh nhau đi đầu nhảy vào cánh cổng rồi.
-Má nó. Rõ ràng chỉ có mình Lam nó đi vào mà tại sao lại mất hết một lần tiến vào cánh cổng vậy.
Tên Phúc bực mình nói. Hắn mạnh nhất trong ba người nên nếu t·ranh c·hấp thì cuối cùng suất đi vào thí luyện cũng là của hắn. Nhưng nào ngờ là có một con bọ ngựa đã giành lấy cái suất đó của hắn. Nếu mà biết được cái này chắc hắn sẽ c·hết vì tức giận mất.
Hết Chương.