Chương 47: Ba Mươi Hai Quân Chủ
Ngũ Hành Đại Lục hiện tại đã rất hỗn loạn và không ai biết được diện tích của nó là bao nhiêu. Những căn cứ, thành trì lớn nhỏ khác nhau dần dần hình thành ở khắp mọi nơi. Giữa các thành trì thường không có nhiều mối liên hệ với nhau bởi khoảng cách xa xôi và ai cũng không muốn dưới quyền kẻ khác.
Tuy vậy cũng có rất nhiều căn cứ thành trì nhỏ chịu phụ thuộc vào thành trì hoặc căn cứ lớn hơn ở gần đó.
Hiện tại ở Ngũ Hành Đại Lục, không quan trọng trước đây ngươi là người gì, tài giỏi ra sao, bây giờ mạt thế hàn lâm, kẻ nắm giữ sức mạnh mới là kẻ nắm quyền hành.
Trong số đó có đại khái khoảng ba mươi hai thành trì to lớn hùng mạnh nhất do ba mươi hai vị cao thủ đứng đầu xưng là Quân Chủ. Tại sao nói là tương đương, là bởi vì ngoài tu sĩ tu luyện chân nguyên ra thì có người đem dị năng kích phát đến cực hạn vậy mà có thể đạt đến bậc năm đỉnh phong tương đương với tu sĩ Tinh Nguyên Cảnh đỉnh phong.
Ngoài ra còn có người tuy không đạt đến Tinh Nguyên cảnh nhưng lại tinh thông trận pháp có thể bày ra trận hình phòng ngự cản trở được công kích toàn lực của tu sĩ Tinh Nguyên cảnh. Hoặc có người tài trí hơn người thu phục được nhiều cao thủ dưới trướng của mình.
Nói chung ba mươi hai Quân Chủ đứng đầu Ngũ Hành Đại Lục hiện giờ không có thực lực phi phàm thì cũng thông minh siêu tuyệt, cơ duyên ngút trời.
Mỗi thành trì sẽ có chế độ và cách vận hành khác nhau do Quân Chủ của bọn họ quyết định.
Còn về cô gái xinh đẹp trước mắt Vương là một vị cao thủ của thành Đại Nam. Hay còn có cái danh phận khác là một trong bốn bà vợ của Quân Chủ ở thành trì này. Và cô ta kiêm luôn cả chức vụ hiệu trưởng học viện Châu Thành ở trong thành Đại Nam.
Hiện tại dưới trướng thành Đại Nam có chín thành trì phụ thuộc vây quanh với tổng dân số lên đến hơn ba triệu người.
Mà người đứng đầu thành Đại Nam cũng chính là một trong ba mươi hai vị Quân Chủ đứng đầu Ngũ Hành Đại Lục. Người này tên Mạc Thừa Vận tu luyện đạt đến Tinh Nguyên cảnh tầng sáu. Xếp hạng thứ hai mươi tám trong ba mươi hai vị Quân Chủ.
Anh ta còn rất trẻ, hiện tại chỉ mới hơn hai mươi sáu tuổi. Nhưng thiên phú siêu tuyệt, cộng với vô số cơ duyên thu được bên trong cánh cổng thần bí cho nên nghiễm nhiên đã trở thành Quân Chủ của thành Đại Nam.
Cũng nhờ bản lĩnh của mình mà anh ta không những thành lập nên quốc gia mới với tên Đại Nam mà còn thu về cho mình bốn vị đại mỹ nữ làm vợ.
Cô gái xinh đẹp Trần Thiên Tuyết trước mắt Vương là một trong số đó.
Vương nhìn hai người trước mặt dò hỏi:
- Gia nhập cái học viện Châu Thành hay thành Đông Hoa gì đó có lợi gì cho tôi chứ?
Trần Thiên Tuyết nghe vậy thì nhanh chóng đáp lời.
- Một là có thể nhận được sự che chở của thành Đại Nam. Thứ hai là có thể học được công pháp tu luyện từ bên trong thư viện của học viện. Thứ ba là được cung cấp tài nguyên tu luyện và thức ăn mà không cần phải ra ngoài đi săn. Như vậy đã đủ hấp dẫn chứ cậu bé.
Người đàn ông cũng nói:
-Những việc đó thành Đông Hoa cũng có thể làm được. Ngoài ra nếu cậu gia nhập, tôi còn có thể tranh giành cho cậu một chức đội trưởng ở trong thành.
Trần Thiên Tuyết do dự một chút cũng nói:
-Ngoài những điều trên ra chị có thể cho em làm giáo viên của học viện của chị.
Mặc dù với Vương mà nói điều kiện này không có gì hấp dẫn. Nhưng vì còn chưa biết phải đi đường nào và làm cái gì cho nên nó tạm thời cũng muốn chọn một căn cứ để xem tình trạng của thế giới hiện tại là như thế nào.
Người đàn ông kia từng đánh lén Vương làm cho nó không thích. Vì thế cuối cùng nó chọn đi theo cô gái Trần Thiên Tuyết kia.
Người thanh niên đẹp trai thì không có tiếng nói chung nên bị nó cho qua một bên không thèm để ý. Anh ta cũng biết mình không có cơ hội nên chỉ chào hỏi rồi bay đi.
Người đàn ông trung niên nghe nó chọn Trần Thiên Tuyết cũng tạm biệt Vương sau đó bay đi làm việc của mình.
Cả ba người bọn họ có mặt ở đây là do đang làm nhiệm vụ ở gần. Chứ nếu ở thành Đại Nam hoặc Đông Hoa đều không thể nào nhìn thấy được viễn cảnh độ kiếp của Vương.
Cuối cùng chỉ còn có Vương và Trần Thiên Tuyết, cô ta lấy ra pháp bảo phi hành hình chiếc lá của mình. Sau khi cả hai ngồi trên chiếc lá thì cô ây mới điều khiển nó bay về phía xa.
Khi đi qua một nhánh rừng rậm vừa mới hình thành gần đây, Vương thấy được có một đám người đang bị rất bốn năm con xác sống t·ấn c·ông.
Những con xác sống này không có yếu ớt như ở thời kỳ đầu, bọn chúng đều nắm giữ sức mạnh ngang với tu sĩ có cấp bậc Thuần Nguyên cảnh đỉnh phong.
Mà mấy người bên dưới cũng không phải ai xa lạ chính là đám người ngày trước nó và Lam gặp được. Nếu không có Lam ngăn cản chắc nó đã g·iết hết đám người này rồi.
Ngày đó họ có bảy người nhưng đã bị Vương ở hình dạng bọ ngựa g·iết hết ba, hiện tại tổ đội chỉ còn bốn người Lâm, Toàn, Mai và Hoài.
Thấy đám người này Vương cũng không quan tâm nhưng Tuyết thì có, cô ta cho pháp bảo phi hành dừng lại bởi vì bốn người bọn họ mặc trang phục của học viện Châu Thành. Vì thế cô nên không thể thấy c·hết mà không cứu.
Sau khi hạ xuống bên dưới thì Trần Thiên Tuyết nhanh chóng dọn dẹp xong mấy con xác sống thì Tuyết mới hỏi:
- Mấy em tên gì? Là người của lớp nào? Vì sao ra ngoài lại không có người giám hộ đi theo.
Bây giờ dù là đã thành lập sơ bộ cơ quan điều hành nhưng mà diện tích lãnh địa quá rộng lớn, không tài nào quản lý hết được. Cho nên vẫn còn rất nhiều yêu thú, yêu ma và xác sống tồn tại ở trong lãnh địa.
Cũng vì vậy mà khi học viên ra ngoài thì luôn phải có người giám hộ đi theo bảo vệ.
So với lần trước gặp mặt thì bốn người có vẻ thành thục hơn. Mặc dù đã tu luyện nên sức chiến đấu cũng cao hơn một chút. Nhưng người tên Lâm mới đạt đến Thuần Nguyên tầng bảy, ba người còn lại thì cũng chỉ đạt đến Thuần Nguyên cảnh tầng sáu.
Mà vừa rồi có đến hai xác sống loại dị biến cho nên bọn họ mới chịu thiệt thòi. Lý do không có người giám hộ đi theo là bởi vì họ cho rằng giám hộ cũng chỉ mới đạt đến Thuần Nguyên cảnh đỉnh phong, không cao hơn họ được bao nhiêu, có đi cùng cũng không giúp gì được cho họ.
Quan trọng hơn là họ quá tự tin vào lực chiến của mình và đồng đội. Khi được hỏi, bốn người đều khá do dự, dù sao cũng là họ làm sai nên không biết trả lời như thế nào.
Lúc này, Mai định đứng ra trả lời thì nhìn thấy Vương ở một bên. Bản năng làm cho cô lui lại mà không biết tại sao. Tự dưng cô cảm thấy sợ hãi lạnh toát cả người khi chạm mắt với nó.
Hai cặp mắt to tròn của Vương cũng đang nhìn cô với vẻ hiếu kì. “Chẳng lẽ cô ta phát hiện được mình là bọ ngựa hóa thành hay sao mà lại có cử động như vậy?”
Mai cũng có chút không hiểu được mình tại sao lại làm như vậy. Một lúc sau cô mới lấy lại chút bình tĩnh nhìn về hướng Trần Thiên Tuyết trả lời:
- Thưa viện trưởng. Tụi em là học viên của khối D lớp Tinh Anh năm hai do thầy Trương Thành Sang làm chủ nhiệm. Bởi vì tụi em tưởng rằng mình đã đủ sức để ra ngoài mà không cần đến giám hộ. Nhưng không ngờ lại gặp hai con xác sống biến dị cùng lúc làm cho tụi em không kịp trở tay.
- Các em là học sinh lớp tinh anh thì càng phải hiểu quý trọng sinh mạng của mình chứ. Chẳng lẽ thầy Sang không nói cho em sự nguy hiểm ở bên ngoài hay sao? Không chỉ có yêu thú, xác sống mạnh mà người của thành trì khác cũng có thể trà trộn vào làm hại bọn em. Bọn em phải biết tự bảo vệ mình chứ sao phải để cho người khác lo lắng cho mình mãi hay sao?
Cả đám bị Trần Thiên Tuyết giáo huấn tới tấp làm cho bọn họ sắc mặt đều xấu hổ và buồn bực. Mà Vương thì cười to không kiêng nể lại càng làm cho bốn người vô cùng xấu hổ.
Lâm lườm Vương một cái cảnh cáo nhưng bị nó làm lơ, vẫn ở một bên cười.
- Cô hiệu trưởng. Cậu bé này là con của cô à?
Trong lúc bầu không khí căng thẳng thì cô bé tên Hoài không nhịn được mở miệng hỏi. Câu hỏi vô tri làm cho cô hiệu trưởng Tuyết cứng họng không biết trả lời như thế nào.
Mà Vương thì tỏ ra hứng thú trả lời con bé, ánh mắt lộ ra một chút tà mị không hợp với một đứa trẻ nói:
- Chị gái! Tôi đố chị gà trống có thể đẻ trứng được không?
HẾT CHƯƠNG