Chương 46: Chào Mời
Khi mà thằng nhóc đang từ bên dưới đám bùn đất bò dậy thì đã có ba thân ảnh từ xa bay đến.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên sở hữu dị năng hệ lôi điện. Phía sau ông ta mọc ra hai cánh được tạo ra bằng lôi điện làm cho ông ta có thể bay đi với tốc độ nhanh chóng mặt.
Người thứ hai là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ có tu vi Tinh Nguyên cấp ba. Có thể coi là một cao thủ ở thời điểm hiện tại trên Ngũ Hành Đại Lục. Cô ta điều khiển một pháp bảo phi hành lao đến rất nhanh.
Người cuối cùng là một anh chàng khá đẹp trai, trên đầu anh không có một sợi tóc nào. Anh ta sử dụng một dụng cụ cơ khí giúp cho anh ta có thể bay với vận tốc siêu nhanh. Mặc dù lực ma sát lớn một chút làm cho quần áo của anh ta đã bị b·ốc c·háy hết rồi nhưng cũng may thân thể anh ta rất là trâu bò cho nên cũng không có bị v·ết t·hương gì.
Anh chàng đẹp trai đang k·hỏa t·hân có tốc độ nhanh nhất nhưng có lẽ là từ chỗ xa nhất mà đến cho nên anh là người đến đây sau cùng.
Bọ ngựa nhỏ vừa lòm khòm bò dậy, phủi phủi bụi đất trên người. Nhưng mà cái khuôn mặt cháy khét đen sì của nó thì vẫn chưa được tẩy rửa cho nên nhìn như một thằng nhóc ăn mày vậy.
Ba người vừa đến nhìn thấy nó cũng không khỏi buồn cười. Người trung niên đến trước mở miệng hỏi.
-Cậu nhóc. Ở đây có thấy xuất hiện cánh cổng ánh sáng hay là vật gì đó không?
Bọ ngựa nhỏ đang buồn bực nghe được hắn ta hỏi liền buồn chán chẳng thèm trả lời.
Thấy nó dòm mình vậy mà không thèm trả lời mình mà đã quay người muốn bỏ đi làm cho hắn ta tức giận. Chuẩn bị ra tay đánh mông của nó thì bị cô gái xinh đẹp ngăn cản.
-Anh muốn làm cái gì vậy. Nó chỉ là đứa bé, nhiều khi nó còn không biết anh đang nói gì nữa. Cớ sao anh phải chấp nhặt với nó.
Thầm nghĩ lại cũng đúng cho nên anh ta cũng không có ra tay nữa mà dùng ánh mắt kiểm tra xung quanh. Nhưng cũng không có phát hiện có gì dị thường ở đây ngoại trừ cái hố do lôi kiếp đánh xuống đất tạo thành.
Lúc này tên thanh niên đẹp trai đã mặc một cái quần sịp chạy đến bên cạnh bọ ngựa hỏi nhỏ.
-Bạn nhỏ. Nghe hiểu được anh nói chuyện hay không?
Trung niên và cô gái là người Việt Nam, họ nói tiếng Việt nên bọ ngựa còn hiểu. Nhưng thanh niên này là người Aus cho nên nó không hiểu anh ta nói cái khỉ gì luôn.
Thấy thằng bé không hiểu nhìn mình thì anh ta cũng đành bó tay.
Cuối cùng để cho đám người không bám theo nó nữa nó đành mở miệng nói với hai người Việt Nam.
-Em không có thấy cái gì hết. Vừa tỉnh dậy thì đã bị sét đánh cho cháy đen như vầy rồi. Chị nói với họ dùm em, đừng làm phiền em, em rất là bận.
Nghe được thằng nhóc con ba tuổi nói mình rất bận với cái điệu bộ rất là nghiêm túc làm cho cô cười to mà không để ý đến câu nói của nó.
Chính là nó bị sét đánh mà không c·hết chỉ bị cháy đen mà thôi. Nhưng người trung niên lại hoàn toàn nghe rõ ràng rành mạch làm cho hắn kinh sợ vô cùng.
Phải biết rằng cho dù là dị năng giả hay là tu luyện giả thì khi bị sấm sét đánh trúng cũng ngủm củ tỏi như thường. Đừng nói sấm sét, dị năng lôi điện của hắn tuy uy lực không bằng một phần của sấm sét nhưng hễ đánh trúng người thì không c·hết cũng tàn phế.
Anh ta thật sự muốn dùng lôi điện của mình để kiểm chứng lời nói của bọ ngựa. Nghĩ liền làm, anh kiểm soát lôi điện sao cho uy lực nhỏ nhất để không ảnh hưởng đến tính mạng của thằng nhóc. Rồi nhanh chóng phóng ra t·ấn c·ông nó.
Điều này làm cho tất cả những người có mặt đều biến sắc. Bọn họ đều nhanh chóng thi triển lực lượng đi ngăn cản. Nhưng mà vô dụng căn bản không có ai nhanh bằng tốc độ của lôi điện.
Chỉ có bọ ngựa là kịp thời phản ứng. Vừa mới bị lôi kiếp đánh cho te tua làm cho nó đang rất buồn bực. Bây giờ lại còn bị người khác dùng lôi điện t·ấn c·ông. Lôi kiếp thì còn có thể nhịn, chứ bị người đem ra tiêu khiển thì làm sao có thể nhịn.
Đường Lang Xuyên Vân Bộ thi triển đến cực hạn một bước bước ra không chỉ né qua một đòn công kích của người trung niên mà còn tiến đến sau lưng hắn.
Nhảy lên một cái một cước đạp cho hắn cắm đầu xuống cái hố mà nó bò dậy khi nãy.
Người đàn ông trung niên căn bản không kịp phản ứng, toàn thân bị c·hôn v·ùi trong lớp đất. Một lúc sau mới kịp phản ứng từ bên dưới chui ra. Toàn thân dính đầy bùn đất, từ trong miệng phun ra một đống bùn đất hắn ta tức giận quát.
-***. Là đứa mất dạy nào đánh lén tao.
Trong ánh mắt ngơ ngác há hốc mồm của đám người, một âm thanh non nớt truyền vào tai của hắn.
-Là ông ra tay đánh lén tôi trước nên cũng đừng có mà cà chớn.
Cứ tưởng rằng sau khi nói những lời đó, người trung niên sẽ càng tức giận. Không có đầu óc mà xông lên g·iết nó như mấy bộ tiểu thuyết mà nó từng đọc ở kiếp trước. Nhưng mà anh ta vậy mà bình tĩnh lại. Từ dưới đó bò dậy đi đến trước mặt nó nói:
-Xin lỗi. Là do tôi quá đường đột muốn kiểm chứng lời nói của cậu chứ hoàn toàn không có ác ý. Mong cậu bỏ qua cho.
Dĩ nhiên anh ta biết lời của bọ ngựa là thật. Nếu nó muốn g·iết ông thì có lẽ ông đ·ã c·hết rồi. Hai cái liêm đao trên tay bọ ngựa ông ta cũng nhìn thấy. Nó không sử dụng thứ đó để chém mình thì hẳn là không sai được rồi.
Ba người còn lại cũng nhìn bọ ngựa nhỏ với cặp mắt khác rồi.
Biết là mình có lỗi trước cho nên người đàn ông trung niên lấy ra một món đồ đưa tới nói:
-Đây là pháp bào mà tôi mới đạt được, tặng cho cậu thay cho lời xin lỗi của tôi.
Thằng nhóc nhận lấy món đồ anh ta tặng, sau đó mặc lên người. Pháp bào là pháp bảo phòng ngự cấp thấp, tuy rằng khá đẹp nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng với bọ ngựa nhỏ hiện tại. Mặc dù là vậy nhưng đây là món quần áo đầu tiên mà nó sở hữu lúc này. Người ta nói không ai đi đánh mặt kẻ tươi cười cho nên nó nhận rồi suy nghĩ một tí mới nói:
-Tôi tên Vương. Nếu ông biết điều như vậy thì chuyện hôm nay coi như xong.
-Vậy không biết cậu có hứng thú gia nhập thành Đông Hoa của bọn tôi không?
Người đàn ông trung niên kia dò hỏi xem Vương có muốn gia nhập với mình không. Thành Đông Hoa là một trong những thành trì lớn được thành lập ở gần đây, đặc biệt một điều là thành Đông Hoa chỉ có một thành trì lớn mà không hề có thành trì phụ thuộc nào cả.
Mà nghe thấy ông ta nói vậy thì cô gái xinh đẹp cũng nhanh chóng mời chào:
-Chị là Trần Thiên Tuyết là giáo viên của học viện tu chân Châu Thành. Em có muốn gia nhập học viện của chị không.
Học viện tu chân Châu Thành là một trong hàng nghìn học viện tu chân được thành lập trong mấy năm trở lại đây từ lúc mạt thế bắt đầu.
Con người thu nhặt cơ duyên từ bên trong bí cảnh, sau đó xây dựng thành trì, căn cứ, học viện bắt đầu chống lại yêu thú, yêu ma và xác sống.
Các khu căn cứ với tường phòng vệ cao to xuất hiện khắp Ngũ Hành Đại Lục. Mà toàn bộ xác sống đều đã hướng về phía cực bắc tụ hội. Còn những yêu thú mạnh mẽ thì tập trung về phía tây của Ngũ Hành Đại Lục.
Những học viện thì giảng dạy cách nâng cao dị năng, tu luyện chân nguyên cũng được hình thành và phát triển vô cùng nhanh chóng.
HẾT CHƯƠNG