Chương 48: Nơi Ở Mới
Mọi người không ai hiểu vì sao Vương đột nhiên hỏi Hoài nói câu đó. Nhưng Trần Thiên Tuyết thì biết rất rõ, sắc mặt cô ấy đen lại, đưa ánh mắt tức giận trừng mắt nó. Sau đó mới quay sang cô bé tên Hoài nói.
- Cô tình cờ gặp được cậu ta ở bên ngoài nên dẫn về học viện. À đúng rồi, sau này Vương là giám hộ viên của học viện chúng ta. Nếu các em muốn cô có thể đề nghị để cậu trở thành giám hộ của bọn em.
- Cái gì? Thằng nhóc này là giám hộ viên của học viện chúng ta. Cô không có nói đùa chứ?
Cả đám không thể nào tin được những lời mà mình vừa nghe được từ miệng cô viện trưởng. Trần Thiên Tuyết gật đầu nói.
- Không đùa.
Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Trần Thiên Tuyết khiến cho bốn người khó tin dò xét lại Vương thêm lần nữa. Nhưng với cấp bậc và khả năng của bọn họ căn bản không dò ra được gì cả.
Ngay sau đó, Trần Thiên Tuyết mang theo tất cả mọi người để lên pháp bảo phi hành của mình tiếp tục bay đi.
Vài tiếng sau thì đám người đi đến một thành trì to lớn. Bên ngoài là tường thành bằng đá cao hơn năm mươi mét dày gần mười mét. Vừa nhìn qua là có thể đoán được đây là thành quả của dị năng giả và tu sĩ cao cấp.
Phía trên thành trì có quân lính đi tuần, phía dưới cổng thành thì có thủ vệ canh gác. Trên bầu trời được một kết giới lồng năng lượng kết giới mỏng bảo vệ làm cho yêu thú phi hành cũng không thể đột kích t·ấn c·ông được.
Ngoài ra trên tường thành còn có các loại v·ũ k·hí công kích tầm xa như nỏ khổng lồ và đại bác để phòng bị địch tập bất cứ lúc nào.
Bên trong tường thành chia làm nhiều khu vực phân hoá rõ ràng. Trung tâm là phủ Quân Chủ và các thuộc hạ thân cận của Quân chủ. Hướng bắc là khu nghiên cứu khoa học tu chân.
Phía nam và phía tây là khu dân thường sinh hoạt. Phía đông là khu vực của ba học viện gồm có: học viện Châu Thành, học viện Minh Nguyệt và học viện Hạ Long.
Hai học viện kia cũng do hai người vợ khác của Quân Chủ Mạc Thừa Vận làm viện trưởng.
Phía ngoài thành lại có nhiều căn cứ nhỏ để trồng trọt nông nghiệp. Mỗi căn cứ nhỏ đều có người trông coi, chăm sóc. Ngoài ra còn có một khu vực nhỏ ở khu hướng bắc dùng để chăn nuôi yêu thú cấp thấp để lấy thịt cung cấp cho toàn thành.
Những nơi này đều có thủ vệ thường xuyên tuần tra quét dọn yêu thú, xác sống và yêu ma xâm nhập.
Sáu người đến cổng thành, sau khi Trần Thiên Tuyết đem vòng tay ID vào máy quét dữ liệu thì được lính canh gác mở cửa cho vào.
Đi trên đường lớn trong thành, không khí cũng có phần náo nhiệt chứ không tĩnh mịt như Vương tưởng tượng. Mặc dù nhà ở và cửa hàng đều khá nhỏ và đơn sơ. Đa phần được xây dựng bằng gỗ, đá hoặc tường đất nhưng cũng khá sạch sẽ. Đường đi cũng chỉ là đường đất và đường đá vô cùng thô sợ mang hơi hướng của thời xa xưa những năm 1980.
Có lẽ vì biết được mình đã phần nào được an toàn cho nên mọi người đều thấy thoải mái vui vẻ và muốn cố gắng làm tốt nhiệm vụ cùng với nâng cao sức mạnh của mình.
Từng hàng quán nhỏ được bày ra trên đường bán đủ mọi thứ trên đời. Từ đồ ăn cho đến sản phẩm khoa học tu chân, từ công pháp tu luyện cho đến võ kỹ cũng được bày bán. Kể cả một số yêu thú bị thuần hoá hay nô lệ cũng được công khai buôn bán.
Mà tiền tệ bọn họ đang sử dụng là yêu hạch của yêu thú hoặc là tinh hạch xác sống. Hiện tại Vương đã không còn những thứ này nhưng lại có được mấy món đồ vật đổi được lúc rời Thú Tràng. Những thứ đó đem ra trao đổi thì cũng được một số tiền tài không nhỏ.
Vừa đi bộ về học viện Trần Thiên Tuyết vừa giải thích sơ qua bố trí và tình hình ở đây cho Vương. Nó vừa lắng nghe vừa dò xét xung quanh gian hàng.
Đột nhiên Vương chạy đến một gian hàng rồi nhìn chằm chằm vào một món đồ. Cậu chỉ tay vào thứ đó nói.
- Thứ này giá bao nhiêu vậy ông chủ?
Đó là một cái hổ phách có xác một con bươm bướm ở bên trong. Mà nó lại cảm nhận được từ bên trong đó có pháp tắc Không Gian lưu động.
Vậy mà lại là xác của một con bươm bướm thời thượng cổ đã nắm giữ không gian pháp tắc tên là Hư Không Hồ Điệp. Nhưng dĩ nhiên hiện tại Vương không hề biết tên của bó.
Nếu có được thứ này không những có thể chế ra không gian chứa đồ mà còn có thể để cho Vương tìm hiểu sâu hơn về Không Gian đại đạo.
Thấy được bộ dáng như muốn đồ chơi của nó Tuyết cũng không keo kiệt vui vẻ nhìn ông lão bán hàng nói:
- Ông à. Những thứ này giá bao nhiêu.
Ông lão dĩ nhiên vui mừng quá đỗi. Đây đều là những thứ đồ cổ của nhà ông tích góp nhiều năm. Nhưng mạt thế đến có những thứ này cũng vô dụng, nên ông mới đem ra bán để đổi lấy chút ít yêu hạch cho cô cháu gái của mình có miếng ăn và làm chi phí thi vào học viện.
Bởi vì chỉ có đi vào học viện, cuộc sống của hai người bọn họ mới khá lên được.
Một ông già yếu ớt và một cô nhóc năm sáu tuổi có thể sống được đến bây giờ đều là nhờ may mắn.
Ông lão cũng không dám tham lam chỉ ra giá hai viên yêu hạch bậc bốn mà thôi. Bao nhiêu đó đủ cho hai người sống qua mấy tháng và còn đủ chi phí để cho cháu gái ông thi vào học viện Châu Thành.
Trần Thiên Tuyết đưa cho ông lão hai viên yêu hạch bậc bốn rồi đem tất cả đồ vật linh ta linh tinh đưa cho Vương. Nó mừng rỡ tiếp nhận nói.
- Cám ơn viện trưởng. Mà cô cho ông cụ thêm vài viên yêu hạch đi, về sau em sẽ kiếm đủ yêu hạch trả lại cho cô.
Trần Thiên Tuyết cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng không có từ chối, cô lấy ra thêm vài viên yêu hạch đưa cho ông lão làm cho ông vui vẻ liên tục cám ơn.
Về đến học viện, Trần Thiên Tuyết không có đi cùng với Vương mà giao nó cho một người nam trung niên đi sắp xếp chỗ ở. Cô ta còn có rất nhiều việc phải xử lí nên sau khi căn dặn người nam trung niên kia liền rời đi rồi.
Người đàn ông dẫn Vương đến một khu nhà chung cư. Từ đó chọn ra một căn phòng rồi giao chìa khóa cho nó. Căn dặn nếu có việc thì đến phòng quản lý báo cho ông ta. Sau đó ông ta nhanh chóng đi xa, xem ra rất là bận rộn.
Giờ này, Vương đang mặc trên người pháp bào khá đẹp nhưng gương mặt nó vẫn đen thui vì lôi kiếp tàn phá.
Đem pháp bảo cởi ra để ở một bên. Nó đi đến phòng tắm thỏa sức tắm một hơi tẩy đi bùn đất và cháy đen trên người.
Bộ dáng một đứa nhóc ba tuổi trắng trẻo hiện ra. Mặc dù trên gương mặt non nớt đáng yêu nhưng lại kèm theo chút tà khí mị mị.
Sau khi lau xong người chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Lần đầu đến đây thì có thể là ai tìm đến cơ chứ, nó không đi ra mở cửa mà lớn tiếng hỏi:
- Ai vậy?
- Tôi là Mai. Lúc nãy tôi vừa gặp cậu với viện trưởng ở ngoài thành đấy. Viện trưởng bảo tôi mua một số quần áo và đồ dùng hằng ngày đem đến cho cậu. Cậu mở cửa để tôi đem vào cho.
Nghe vậy Vương cũng không chậm trễ mở cửa ra nhận lấy đồ trên tay của Mai rồi đóng cửa lại làm cho cô có chút sững sờ không kịp trở tay.
Bởi vì lần trước Mai quá cố chấp làm nó không có thiện cảm gì với cô ta hết cho nên càng không cho cô ta mặt mũi. Cuối cùng Mai chỉ có thể khó hiểu rời đi.
Bên trong phòng, Vương đem đệm chăn trải ra rồi để chăn gối lên trên. Còn quần áo và những đồ vật nó mua được buổi chiều thì được ném vào không gian truyền thừa.
Bởi vì khá mệt mỏi cho nên Vương nhanh chóng ngủ th·iếp đi.
Sáng hôm sau, Trần Thiên Tuyết có mặt rất sớm đến gõ cửa phòng của nó.
Như một thói quen nó ngáp dài rồi mở miệng hỏi:
-Ai vậy? – Nhưng cặp mắt vẫn còn đang nhắm và vẫn chưa chịu ròi giường. Nó nhớ cái cảm giác ngủ nướng này ghê gớm.
Bên ngoài vọng vào tiếng trả lời của Trần Thiên Tuyết.
-Là chị. Viện trưởng đây.
-Là viện trưởng à? Sớm như vậy tìm em có việc gì không?
Sau khi Vương mở cửa phòng ra thì Trần Thiên Tuyết đưa cho nó lệnh bài bằng vàng, một bên ghi tên, một bên ghi chức vụ giám hộ và học viện Châu Thành.
- Chị đến đưa lệnh bài giám hộ viên của em.
Nhận lấy lệnh bài thân phận rồi mà thấy Trần Thiên Tuyết còn chưa đi nó lại hỏi.
- Viện trưởng còn có việc khác tìm em sao?
Trần Thiên Tuyết gật đầu khe khẽ nói:
- Đúng là chị có việc cần em hỗ trợ đây.
HẾT CHƯƠNG