Chương 34: Bầy Bọ Ngựa Tụ Hội
Về phía bọ ngựa nhỏ thi sau khi được Selene đem trở về đến giờ nó vẫn chưa khôi phục hoàn toàn chân nguyên của mình.
Mấy trận chiến liền cũng vắc kiệt chân nguyên của nó. Cái con bọ ngựa khổng lồ sau cùng mà nó chiến đấu không phải bình thường như những con khác. Mà đó là một con bọ ngựa có huyết mạch tinh thuần nhất trong tất cả những con bọ ngựa đã xuất hiện.
Ngoài Cạm Bẫy Vô Hình và Song Trảm Phá Thiên Quân như bọ ngựa ra thì còn có một kỹ năng mà bọ ngựa nhỏ không có được đó là Vô Hình Trảm.
Cũng may trong lúc Vô Hình Trảm đến gần, bọ ngựa nhỏ cảm nhận được nguy hiểm nó sử dụng Hư Không Bộ né tránh, nếu không chắc nó cũng đã bị chẻ làm hai khúc rồi.
Mà Vô Hình Trảm bay ra khỏi Yên Sát Chi Địa cắt đứt một căn phòng trong vô hình mới hù dọa được ba con bọ ngựa khổng lồ kia. Bọn chúng tưởng rằng phóng ra Vô Hình Trảm là bọ ngựa nhỏ nên mới bỏ chạy.
Và cũng may mắn cho bọ ngựa nhỏ là đối thủ của nó không có lĩnh ngộ được không gian pháp tắc nên không học được Hư Không Bộ như nó.
Nói ra thì cũng là may mắn của bọ ngựa nhỏ và mọi người. Đám bọ ngựa xuất hiện cũng làm cho kế hoạch đánh g·iết Giao Long đổ vỡ. Ấy vậy mà để cho còn mấy chục người còn sống sót. Nếu không chắc có lẽ tất cả đả ngủm củ tỏi hết rồi.
Selene biết được bọ ngựa có thể tạo ra hào quang khi chạm vào Thiên Phong, mà hào quang này không những có thể chữa trị thương mà còn có thể giúp cho bọn họ tăng lên cấp bậc.
Cho nên khi đến căn cứ sau khi chào hỏi đám người Lam, Linh vài câu thì liền nói cho hai người tập trung mọi người đến cùng một chỗ. Sau đó Selene gọi Linh và Lam sang một bên rồi nhỏ giọng hỏi:
- Chị Linh, chị Lam, bọ ngựa có thể kết hợp với thanh kiếm này của em để tạo ra hào quang năng lượng giúp chữa thương và cho mọi người thăng cấp. Chị có thể nói với bọ ngựa bảo nó giúp mọi người tạo ra vòng hào quang như hôm trước có được không?
- Cái gì? Chẳng lẽ ánh sáng cầu vòng lúc trước ở phía bên kia sông là do bọ ngựa tạo ra à? – Lam ngạc nhiên hỏi.
Bởi vì lần trước Selene không có nói việc này với mọi người nên Lam và những người khác đều không biết được việc này.
- Chính là lần đó đó chị.
Lam và Linh xác định là Selene nghiêm túc thì mới nhìn bọ ngựa nhỏ nói:
- Em có thể tạo ra vòng hào quang năng lượng khi tiếp xúc với thanh kiếm của Selene sao?
Nó lấy ra điện thoại rồi từ từ gõ ra một hàng chữ. “Có thể. Nhưng mà cần phải có một nơi an toàn không để hào quang phát tán đi ra. Nếu không sẽ gặp rất nhiều rắc rối như lần trước vậy”.
- Sau khi bị đám bọ ngựa khổng lồ t·ấn c·ông thì còn có bao nhiêu người sốt sót đâu. Vì sao lại có rắc rối?
Lam không hiểu nhìn nó hỏi.
“Ngươi không hiểu được.”
Linh và Lam không hiểu ý nghĩ trong đầu bọ ngựa nhỏ nhưng cũng không có hỏi thêm gì. Dù sao ở chung lâu như vậy họ cũng hiểu tính tình của nó đôi chút.
Bọ ngựa tính gõ chữ tiếp để nói gì đó thì....”Tút”... Sau đó màn hình tối đen lại rồi. Thì ra là điện thoại đã bị hết pin rồi.
Mà lúc này, tên Trần Văn Châu vậy mà bay đến đây. Nhìn thấy số người sống sót còn nhiều như vậy hắn cũng kinh ngạc một chút. Nhưng nhớ đến Thiên Nhi nói bọ ngựa nhỏ có thể một mình g·iết c·hết hai bọ ngựa khổng lồ thì kinh ngạc này cũng dần dần biết mất. Thay vào đó là sắc mặt âm trầm không rõ hắn đang nghĩ gì.
Bọ ngựa ở bên trong cũng phát hiện ra khí tức của hắn cho nên cũng không cố gắng giải thích thêm với Lam mà chỉ hai cô đi ra bên ngoài với mọi người. Giờ đây không phải nó ghét tên này vì c·ướp mất Thiên Nhi mà là bởi vì nó biết tên này đã biến hóa thành hình dạng quỷ trước đó.
Nó cảm nhận được khí tức quỷ dị khủng bố của hắn lúc trước thì đã mở ra kỹ năng thiên phú ở mắt nó và nhìn thấy hoàn toàn cảnh tượng khi nãy.
Không hiểu vì sao lại không bị tên Trần Văn Châu phát hiện nó nhìn lén. Có thể là do đây chỉ là kỹ năng thiên phú không có năng lượng di dộng hay là do kỹ năng này quá cao cấp thì đến cả bọ ngựa cũng không rõ.
Nếu không chắc có lẽ tên Trần Văn Châu đã nhanh chóng lao đến g·iết hết cả căn cứ này rồi chứ không phải chỉ bình tĩnh từ xa đi đến. Hắn mở miệng thăm hỏi:
- Mọi người vẫn tốt chứ? Có bị bọ ngựa khổng lồ t·ấn c·ông hay không?
- Cám ơn đại thủ lĩnh quan tâm. Bọn tôi có bị t·ấn c·ông, tuy rất vất vả nhưng cũng đã phối hợp giải quyết rồi ạ. Đại thủ lĩnh có việc cần tìm bọn tôi à?
Mặc dù Linh mới là thủ lĩnh chính thức của căn cứ, nhưng bản tính ít nói, lạnh lùng nên mọi việc thường để cho Lam đi làm. Vì vậy người mở miệng trả lời hắn là Lam mà không phải Linh.
- Tôi chỉ kiểm tra xem còn có nơi nào bị bọ ngựa khổng lồ t·ấn c·ông hay không thôi. Ồ! Selene! Sao cô cũng ở đây cùng với bọn họ vậy?
Trong lúc nói chuyện hắn cũng thấy được Selene bên trong đám người. Selene nghe hắn dùng tiếng Anh hỏi mình thì cũng lịch sự trả lời hắn.
- Xin chào thủ lĩnh Châu. Tôi và bọ ngựa nhỏ là bạn. Nghe nó b·ị t·hương nên bọn tôi đến đây thăm nó.
- Thì ra là vậy. Nó b·ị t·hương có nặng không? Tôi nghe nói nó đã cứu Thiên Nhi nên muốn cám ơn nó một tiếng.
Nghe được bọ ngựa nhỏ b·ị t·hương hắn giả vờ thăm hỏi để thăm dò tin tức. Mà nghe được hắn nói, Lam và Linh không hiểu sao lại có chút không vui trong lòng. Linh nhàn nhạt nói:
- Chỉ là v·ết t·hương nhẹ, nó đã đi ngủ để lấy lại sức rồi. Cám ơn đại thủ lĩnh quan tâm.
- Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây. Mọi người ai còn có sức chiến đấu với bọ ngựa khổng lồ thì có thể đi trợ giúp những căn cứ khác nha.
Nói rồi hắn cũng không tiện ở lâu mà từ từ bay đi đến những nơi khác. Mặc dù vậy tinh thần của hắn vẫn chằm chằm theo dõi nơi đây. Cảm nhận được rõ ràng nhất tinh thần của hắn là Thiên Thanh. Cô bé có chút khó chịu nhìn về hướng hắn rời đi.
- Hắn ta vẫn còn đang quan sát nơi này. Tên này có cái gì đó quái lạ trên người hắn. Em cảm giác rất khó chịu khi ở gần hắn.
- Theo tôi thấy chúng ta cứ để cho bọ ngựa nhỏ từ từ khôi phục sức mạnh lại đi. Mặc dù không muốn nhưng nó chính là kẻ mạnh nhất trong chúng ta. Nếu bây giờ để lộ việc bọ ngựa có thể tự tạo vùng hào quang ra ngoài thì không biết được đám người kia có nổi lòng tham với chúng ta không.
Wiliam là người mở miệng nói. Sau đó cũng được mọi người đồng ý. Để cho bọ ngựa tự mình khôi phục rồi tính sau. Nhưng mà bọ ngựa nhỏ từ bên trong căn nhà đi ra, lúc này nó lại đưa ra cho mọi người một cái ý tưởng khiến mọi người ai cũng kinh ngạc. Sau đó bọ ngựa nhỏ đi trở về nơi ở của mình. Tất cả mọi người đều đi sửa chữa lại căn cứ và trợ giúp những người khác.
Bên ngoài khu rừng, mười lăm con yêu thú bọ ngựa khổng lồ còn sống sót đều tập trung ở đây. Bọn chúng vậy mà đang đứng xếp thành một hàng rất nghiêm trang. Phía trước mặt bọn chúng vậy mà là một con yêu thú bọ ngựa to khác nữa. Nó lại là một con bọ ngựa cái phần thân có sáu đốt, trong khi mười lăm con bọ ngựa bên dưới phần bụng có tám đốt đều là bọ ngựa đực. Không chỉ như vậy, những con bọ ngựa đ·ã c·hết trước đây đều là bọ ngựa đực.
Kể cả bọ ngựa nhỏ trên bụng cũng có tám đốt chính xác là một con đực. Nhưng mà từ lúc bị sống lại vào thân xác bọ ngựa đến giờ nó cũng chưa từng nhớ đến vấn đề này. Vì từ trong tiềm thức nó mặc định mình là giống đực cho nên không có đi tìm hiểu mình là đực hay cái nữa. Và rất may mắn là nó là một con bọ ngựa đực, nếu không chắc nó phải tức đến c·hết luôn nha.
Bọ ngựa cái đứng trên một hòn đá như một nữ vương cao ngạo nhìn đám bọ ngựa đực bên dưới. Thân thể của nó to lớn hơn đám bọ ngựa khổng lồ kia rất nhiều. Thân cao hai mét chiều dài hơn ba mét, toàn thân màu đỏ như máu nhìn rất là quỷ dị.
Sau đó không hiểu bọn chúng trao đổi với nhau như thế nào, bên ngoài chỉ có thể nghe thấy âm thanh “khè khè…”. Chỉ có mỗi bọ ngựa cái là phát ra tiếng người nhưng lại là một ngôn ngữ khó hiểu nào đó.
Mười bốn con bọ ngựa đực cúi đầu rời đi chỉ còn có một con ở lại.