Chương 35: Kim Thiền Hoa
Sau đó khu rừng yên tĩnh chỉ còn lại một con bọ ngựa cái màu đỏ tươi và một con bọ ngựa đực màu xanh.
- Đã tìm thấy chưa?
- Tìm được rồi, cũng may là đám người kia không biết được sự tồn tại của nó.
- Vậy thì bắt đầu thôi. Làm xong việc thì rời khỏi nơi đây thôi. Không hiểu sao tôi có cảm giác rất bất an.
Trong màn đêm yên tĩnh còn vang lên từng tiếng gặm nhấm giòn vang “cốp cốp” như có vật gì đó đang nhai nuốt.
Sáng hôm sau, bên cạnh bọ ngựa cái có vài phần dư thừa của t·hi t·hể của một loài sinh vật nào đó. Trên người nó xuất hiện một lớp ánh sáng mờ ảo bao phủ trên người. Dưới thân thì đã xây dựng nên một phần cái tổ bằng vật liệu kỳ lạ tiết ra từ đuôi của nó.
Tối hôm sau, con bọ ngựa đực đó lại đến gặp nó. Chuyện như vậy liên tục tiếp diễn cho đến hết một tuần sau. Lúc này hào quang trên người bọ ngựa cái đã vô cùng sáng.
Trên thân cây to có một cái tổ được bọ ngựa cái xây dựng lên từ chất dịch màu lam nhạt từ đuôi của nó từ mấy ngày nay. Trong tổ còn có những quả trứng màu đỏ to tròn đều đặn ở giữa.
Bọ ngựa cái màu đỏ như máu mất hơn mười sáu tiếng đồng hồ để nốt số trứng còn lại. Tổng cộng có hơn một nghìn cái trứng bên trong tổ.
*Bọ ngựa bình thường mất khoảng năm tiếng để xây dựng và đẻ khoảng một trăm đến bốn trăm cái trứng vào bên trong. Sau ba đến mười tuần trứng sẽ nở và bọ ngựa con sẽ xuất hiện.
Nhưng bọ ngựa cái màu máu này là yêu thú to lớn hơn cho nên cái tổ nó xây cũng to lớn hơn. Và khả năng sinh sản cũng cao hơn nên số lượng trứng cũng đạt đến gần một nghìn quả.
Bình thường đợi khoảng một năm sau thì số trứng này sẽ hoàn toàn nở ra thành những yêu thú bọ ngựa non. Và sau vài lần lột xác chúng sẽ trở thành yêu thú bọ ngựa trưởng thành.
Lúc này, Giao Long từ bên dưới lòng sông đột nhiên mở ra hai mắt. Nó chờ chính là giây phút này, đợi sau khi bọ ngựa màu đỏ như máu đẻ trứng chính là lúc nó đi bắt lấy những quả trứng này cùng với những người vào Thú Tràng săn bắt.
Bởi vì Giao Long biết mỗi lần thú tràng mở ra cũng sẽ có một đàn bọ ngựa được dịch chuyển đến đây. Mà mỗi khi bọn chúng bắt đầu sinh sản đời sau, mà những thứ đêm đó bọ ngựa cái ăn chính là một loại hoa có tên là Kim Thiền.
Cách một khoảng thời gian bên trong không gian thần bí này sẽ xuất hiện một đoá hoa Kim Thiền, nhưng loại hoa này sau khi bị hái sẽ không tồn tại được lâu. Mà chỉ có tộc Đường Lang mới có thể hái được loại hoa này, khi rơi vào tay những sinh vật khác thì cũng không có tác dụng.
Và nếu không sử dụng liền trong ngày thì nó sẽ tan biến vào khoảng không, không có cách nào để bảo quản cả. Những đêm trước âm thanh phát ra là do bọ ngựa cái đang gặm đoá hoa này, bởi vì gọi là hoa nhưng nó lại giòn rụm như đá vậy.
Bên trong hoa Kim Thiền ẩn chứa sức mạnh sinh mệnh cực cao, do đó bọ ngựa cái không phải ăn bọ ngựa đực để bổ sung năng lượng trong lúc giao phối. Mà đám trứng được sinh ra trong lúc bọ ngựa cái hấp thu sinh mệnh lực của Kim Thiền sẽ có một số mang theo sinh mệnh lực nồng đậm.
Đây là thứ mà Giao Long đang cần để lột xác trở thành chân Long chân chính. Máu huyết của nhân loại cũng có loại năng lượng này nhưng chỉ chứa một lượng rất rất nhỏ mà thôi. Kể cả trên người bọ ngựa cái màu đỏ như máu kia cũng chỉ có rất ít loại năng lượng thần bí này.
Trần Văn Châu cũng cảm nhận được loại khí tức của năng lượng thần bí kia. “Sinh mệnh lực tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Lúc này tiếng Giao Long gầm gừ vang vọng khắp Thú Tràng, nó vậy mà hóa thành một nam thanh niên có khuôn mặt âm tà. Dưới chân hắn bị xích sắt trói buộc.
Thân thể hắn từ từ nổi lên mặt nước, hắn mặc trên người một cái khố màu đen, phía sau mọc ra một cái đuôi như đuôi rồng. Trên đầu có được hai khối u nhỏ như một cặp sừng mới nhú. Đây là dấu hiệu sắp hoá Rồng của hắn.
Vụt một cái, hắn lao về hướng bọ ngựa cái màu đỏ như máu, hắn lao đến đâu thì dây xích kéo dài đến đó.
Bọ ngựa cái kia cảm nhận được khí tức kinh khủng của hắn vậy mà cũng hóa thành một cô gái mặc váy đỏ vô cùng xinh đẹp. Vẻ đẹp có chút ma mị của nàng khiến cho bất kì gã đàn ông bình thường nào cũng phải si mê.
Con bọ ngựa đực quan hệ với nó đêm hôm trước cũng hoá thành một thanh niên tà dị có thân hình khoẻ mạnh bay ra đứng bên cạnh của cô gái váy đỏ. Hắn mặc trên người một bộ đồ màu xanh, trên tay cầm theo một thanh đao vô cùng sắc bén.
Những con bọ ngựa còn lại cũng bay lên phía sau lưng hai người bọn họ, chỉ khác là bọn chúng không thể hoá hình được như hai người.
Mắt thấy Giao Long có ý định bắt lấy cái tổ mà mình vừa xây dựng thì cô gái mặc váy đỏ kia cầm lấy liêm đao của mình lao đến cản trở hắn rồi hét to:
- Ngươi là ai? Vì sao muốn đoạt đi đàn con của ta?
Vậy mà có thể nói tiếng người. Trên người Giao Long bộc phát khí tức kinh khủng cười lạnh trả lời:
- Cái tổ này ta muốn. Ngươi ta cũng muốn.
Vốn bản tính dâm dục, Giao Long nhìn thấy cô gái váy đỏ xinh đẹp thì làm sao có thể bỏ qua. Cộng thêm trên người cô ta còn có hương thơm dụ hoặc từ lúc giao phối để lại.
- Ngươi muốn c·hết!
Thanh niên áo xanh nghe Giao Long nói thì tức giận xông lên. Đao ảnh ầm ầm bổ vào đầu Giao Long. Cô gái váy đỏ cũng thi triển thân pháp siêu phàm đi đến phía sau Giao Long, tay cầm song đao thuần thục bộc phát lực lượng khủng bố đi ra chém thẳng vào cổ hắn.
Giao Long thấy vậy cười nhạt, hắn há miệng phát ra Long Ngâm kéo dài, thanh niên áo xanh bị đẩy văng ra xa vô cùng chật vật. Đám bọ ngựa khổng lồ còn lại thì bị chấn vỡ tung cơ thể, c·hết không thể c·hết hơn.
Cô gái mặc váy đỏ ở gần nhất nhưng lại có thể chống đỡ được đòn t·ấn c·ông b·ằng âm thanh của Giao Long. Thế nhưng lại bị hắn đưa tay ra đỡ, vảy rồng trên tay hắn hiện ra chặn đi song đao của cô. Sau đó đưa tay khắc ra định bắt cô lại thì cô ta đã nhanh chóng lùi lại phía sau.
- Nửa bước Thần Nguyên Cảnh? Không thể nào? Làm sao ngươi có thể đạt đến trình độ này? Chẳng phải ngoại trừ ta ra Tiên Nguyên Cảnh đều không được tiến vào nơi đây hay sao?
Thì ra cô ta đã đạt đến Tiên Nguyên Cảnh cấp năm vậy mà không phải đối thủ của Giao Long. Hắn không trả lời cô mà cười nhạt nói:
- Nếu đã biết sự lợi hại của bổn tọa còn không mau chóng thuần phục để tránh phải c·hết đi oan uổng.
- Ngươi đừng có nằm mơ. Cho dù ngươi có mạnh hơn nữa cũng không có cách bắt ta thuần phục. Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi. Nếu như muốn c·hết thì cứ động vào ta và đám hậu bối kia xem.
Nghe được đến những lời này, Giao Long liền cười nhạt:
-Chỉ dựa vào hai ngươi mà muốn ngăn cản được ta hay sao?
Thanh niên áo xanh lúc này cũng bay đến đứng sóng vai với cô gái áo đỏ nói:
-Cho dù ngươi có g·iết hết bọn ta cũng không có cách nào rời khỏi nơi này được đâu. Bên ngoài đang có rất nhiều người đang chờ đợi ngươi đó.
Nghe thanh niên kia nói vậy Giao Long có chút chột dạ. Nó cũng biết ngoài kia có rất nhiều kẻ khó chơi. Nếu chỉ có mình nó rời đi thì chắc chắn sẽ b·ị b·ắt lại.
Thế nhưng nó không cam tâm, nó muốn thoát khỏi cái nơi tù túng này lắm rồi. Nếu còn ở đây thêm nữa nó sẽ bị điên lên mất.
-Ta không quan tâm, đợi ta ra ngoài sẽ lập tức bỏ trốn, cho dù mấy lão già kia cũng đừng hòng bắt được ta.
-Haha... Đừng có chọc cười ta. Bên ngoài có bốn vị Thần Nguyên cảnh cao thủ, người trốn đi bằng cách nào.
Cô gái mặc váy đỏ cười điên cuồng. Dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Giao Long chằm chằm.
- Thế nào. Ngươi cảm thấy ta đang lừa ngươi?
Cô gái mặc váy đỏ nhìn gương mặt có chút nhăn nhó của Giao Long. Cô ta không cười nữa mà nghiêm túc nói.
- Ta có thể bỏ qua hai người các ngươi nhưng mà ta cần đám trứng kia của ngươi.
- Đây là giao kèo của lão tổ bọn ta và đám người kia, ngươi không có tư cách nhúng tay vào. Đừng nghĩ có một chút long huyết ít ỏi trong người thì có thể không xem ai ra gì.
Giao Long nghe được lời này thì cũng có chút tức giận nói.
- Ngươi không cần hù doạ ta. Bên ngoài cũng chỉ có bốn Thần Nguyên cảnh mà thôi. Chỉ cần ta đột phá lên Thần Nguyên cảnh lột xác hoá long là có thể trực tiếp kêu gọi lão tổ Long tộc đến đón ta. Đến lúc đó dù là lão tổ của ngươi cũng không làm gì được ta chứ nói gì bốn kẻ Thần Nguyên cảnh ngoài kia.
Cô gái mặc váy đỏ và thanh niên đồ xanh kia nghe được lời này thì càng là cười lạnh không thôi nhìn hắn. Không hiểu cái tên ngu ngốc này làm sao mà tu luyện lên được cảnh giới này vậy. Thanh niên đồ xanh nói:
- Bây giờ ta đã hiểu vì sao mà ngươi lại bị người đó nhốt vào đây mấy trăm năm rồi.
- Có ý gì?
- Ta nghĩ người nhốt ngươi vào đây là có ý tốt giúp đỡ ngươi. Nếu như để kẻ ngu như ngươi ra ngoài chắc sẽ chẳng còn mạng mà sống đến bây giờ.
- Ngươi muốn c·hết!
Hết Chương