Chương 33: Quỷ Tộc
Nghe Trần Văn Châu nói vậy tên Vũ có dị năng hệ hỏa trả lời hắn.
- Đúng vậy anh Châu. Nó tự nhiên xuất hiện rồi g·iết c·hết hai con yêu thú bọ ngựa to sau đó thu nhặt yêu hạch rồi chạy đi rồi. Hình như là đi đến căn cứ của đám người châu Âu.
- Ồ. Không chỉ đánh g·iết được hai con bọ ngựa khổng lồ mà còn biết thu nhặt yêu hạch.
Lúc này Trần Văn Châu mới nhớ đến trong đám lửa kia có t·hi t·hể hai con yêu thú bọ ngựa. Hắn đưa mắt nhìn về hướng căn cứ của El suy nghĩ gì đó.
Còn về phía bọ ngựa nhỏ thì lúc trước Trần Văn Châu cũng thấy phản ứng kì lạ của nó, nhưng bản tính cao ngạo hắn cũng không quan tâm đến con sâu kiến cho nên không có tìm hiểu qua. Chỉ có Thiên Nhi và mấy người ở đây biết chút ít về nó cho nên cô mở miệng nói.
- Nó rất có nhân tính. Nghe người khác nói, nó từng cứu qua đám người chị Linh, chị Lam và cả chị Selene nữa.
- Còn có những chuyện này. Xem ra em rất có hứng thú với nó nhỉ. Có muốn anh đem nó về cho em không?
Hắn cười cười cưng chiều nhìn cô nói nhỏ.
- Không cần đâu anh. Dù sao nó cũng là thú nuôi của chị Lam với chị Linh. Đoạt đồ của người khác thì không hay lắm.
- Được rồi không nói chuyện này nữa. Nếu ở đây đã an toàn thì mọi người tranh thủ sửa lại nơi này đi. Anh đi giúp những người khác.
Sau khi mọi người đồng ý và bắt đầu sửa sang lại căn cứ, thì hắn vỗ cánh bay đi những căn cứ khác hỗ trợ. Mặc dù vậy những căn cứ khác hầu như đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Nhất là căn cứ của Moren không còn một ai sống sót chỉ còn có một mình hắn.
Căn cứ của ông lão Diệp Chấn Thiên cũng không khá hơn. May mà có kết giới trận pháp cổ xưa bảo vệ cho nên con gái của ông ta và vài tên hộ vệ vẫn còn sống ở bên trong đó. Nhưng bọn họ cũng bị hoảng sợ không rất nhiều.
Có hai con bọ ngựa đang từ bên ngoài t·ấn c·ông vào bên trong kết giới trận pháp. Cũng may là kết giới vững chắc nên dù cho bọn chúng dùng hết sức lực vẫn không thể nào phá vỡ được.
Diệp Chấn Thiên vừa về đến thấy cảnh này thì ông cũng an tâm thở ra một hơi. Cũng may có bộ trận pháp do tổ tiên để lại này, nếu không chắc ông phải hối hận đến c·hết mất.
Từ lúc vợ ông c·hết do d·ịch b·ệnh đến nay thì chỉ còn có cô con gái này là người thân duy nhất của ông. Cô bé này tên là Diệp Hoàng Mai hai mươi ba tuổi. Gương mặt thanh tú dễ thương. Nhưng tính tình có chút nhu nhược vì lúc nào cũng được ông ta bao bọc bảo vệ hết mức có thể.
Tuy rằng với sức mạnh hiện tại của ông, đám thủ hạ cũng chỉ có thể kiềm chế hai con bọ ngựa trước mắt chứ không thể đ·ánh c·hết được bọn chúng.
Chỉ còn cách thủ vững chờ người khác đến cứu. Ông ta dùng bộ đàm gọi cho Trần Văn Châu và những người khác đến giúp. Nhưng mà Trần Văn Châu bây giờ đang bị ba con bọ ngựa vây quanh ở gần căn cứ của Selene.
Hai con yêu thú bọ ngựa lúc trước bay đi trốn vậy mà quay trở lại, chỉ tiếc là không gặp được đám người Selene mà gặp được Trần Văn Châu liền xông vào t·ấn c·ông hắn.
Dù là sử dụng Cuồng Phong Loạn Vũ hạn chế tốc độ của đám bọ ngựa, nhưng khả năng của hắn cũng không thể lấy một địch ba được. Các phách roi Thuận Truyền bát, bắt, triệt, trận, hoành, khắc, lắc, tém vận dụng đến cực hạn.
Mượn lực đả lực phối hợp nhuần nhuyễn nhưng cũng không chống chọi được liên hoàn công kích của hai con yêu thú bọ ngựa khổng lồ.
Từng đạo v·ết t·hương lần lượt xuất hiện trên người của hắn. Nghe được giọng nói của Diệp Chấn Thiên từ trong bộ đàm truyền ra nhưng cũng không có thể phân tâm đi trả lời.
Trần Văn Châu nghĩ lúc này không thể giữ lại sức mạnh nữa rồi. Hắn thét dài một tiếng, đôi cánh sau lưng của hắn vậy mà to lớn ra rồi bao phủ cả người của hắn. Sau khi đôi cánh mở ra, hắn xuất hiện với khuôn mặt vô cùng đáng sợ.
Có răng nanh dài thêm cả hai cái sừng dài mọc ra trên đỉnh đầu như sừng dê. Toàn thân hóa thành màu đỏ máu như một con quỷ dữ hung tợn khát máu. Một cái đuôi dài nhọn hoắc mọc ra rồi ngoe ngẩy ở sau lưng hắn.
Roi sắt trên tay hắn cũng hóa thành một cái đinh ba dài hai thước. Sức mạnh của hắn vậy mà kéo lên đến bậc năm(B) cấp bốn mươi tám. Khí thế lăng liệt ác nghiệt áp bách hai con bọ ngựa khổng lồ liên tục lùi lại phía sau.
Từ sâu bên dưới con sông, Giao Long vậy mà cũng bị khí tức này làm cho tỉnh lại. Nó nhìn Trần Văn Châu thầm nghĩ: “Ồ. Vậy mà có kẻ thức tỉnh huyết mạch quỷ tộc. Xem ra lần này có thu hoạch lớn rồi”. Tuy rằng có chút ngạc nhiên nhưng nó cũng không có sợ hai hay lo lắng chút nào.
Nhanh chóng dọn dẹp ba con yêu thú bọ ngựa, túm lấy ba viên yêu hạch cầm trong tay. Vậy mà hắn nhìn về hướng của Giao Long, trên miệng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Vậy mà có thể nhìn thấy ta. Nhân loại nhỏ bé này thật thú vị. Mà không biết có nên gọi hắn là con người hay không nữa”. Nó cũng không lo sợ tên Trần Văn Châu này có thể làm gì tổn hại tới nó mà nhắm mắt tiếp tục chờ đợi.
Lúc này, vì Thiên Nhi lo lắng cho Trần Văn Châu cho nên để tên Tuấn có dị năng biến hóa thành người hổ đi đến đây hỗ trợ.
Không may hắn chứng kiến được cảnh tượng Trần Văn Châu biến hóa, làm cho hắn vô cùng sợ hãi. Định trốn đi nhưng không may cho hắn, giờ phút này đến cả Giao Long còn bị Trần Văn Châu Phát hiện tung tích huống chi chỉ là một dị năng bậc bốn(C) như hắn.
Hắn bị chính tay thủ lĩnh của mình g·iết c·hết. Một ngọn lửa đen sì như đến địa ngục từ trong tay của Trần Văn Châu bay ra đốt sạch sẽ t·hi t·hể của hắn. Sau đó, Trần Văn Châu biến trở lại hình dáng con người của mình rồi nhanh chóng bay hướng căn cứ của Diệp Chấn Thiên.
Do không bạo lộ huyết mạch quỷ tộc của mình nên Trần Văn Châu chỉ ở hình dáng con người cùng với Diệp Chấn Thiên đánh nhau với con yêu thú bọ ngựa khổng lồ ở đây.
Hai người phối hợp cũng nhanh chóng giải quyết xong con bọ ngựa khổng lồ này. Dĩ nhiên viên yêu hạch cũng bị Trần Văn Châu thu lấy. Số lượng ba mươi con yêu thú bậc B bọ ngựa khổng lồ chỉ còn lại mười lăm con.
Vì số lượng người còn sống bây giờ ít ỏi, cho nên Trần Văn Châu để cho bọn họ tập trung lại ở căn cứ của mình. Còn hắn bay đến chỗ Moren.
Nhưng khi hắn đến nơi thì không còn thấy Moren hay bọ ngựa ở đây nữa. Không rõ Moren và con bọ ngựa t·ấn c·ông hắn ta đã biến mất đi đâu rồi.
Hắn cũng nhanh chóng đi cứu mấy căn cứ nhỏ ở các cành cây khác. Đám yêu thú bọ ngựa t·ấn c·ông từ một hướng cho nên những căn cứ phía đối diện của cây cổ thụ không có người bị c·hết. Vì bọn chúng săn con mồi để ăn chứ không phải là tàn sát tất cả.
Một số người mạnh còn có thể đi trợ giúp các căn cứ khác, nhưng cũng có kẻ trốn tránh ở đó không dám đi cứu trợ. Phía bên chiến trường thì đám bọ ngựa cũng rút dần đi ngay khi cảm nhận được khí tức quỷ tộc của Trần Văn Châu.
Chỉ có con bọ ngựa chổ Diệp Chấn Thiên bị hắn quấn lấy nên không chạy thoát được mà thôi. Mặc dù vậy số người còn sống sau đợt t·ấn c·ông này cũng bị suy giảm đáng kể.
Hết Chương.