Chương 29: Cục Diện Hỗn Loạn
Thiên Hoàng tưởng rằng đây chính là bọ ngựa nhỏ cho nên mới hoảng sợ như vậy. Nếu thật sự đó bọ ngựa nhỏ tiến hóa cho nên to ra như vậy thì chính là điều hắn sợ nhất, bởi vì lúc trước hắn đã cảm nhận được nếu nó muốn g·iết người thì ở đây không ai có thể chống lại.
Hắn hiển nhiên không dám mở miệng hét to vì sợ nó chú ý đến mình. Hắn lặng lẽ rút lui rồi đi vào phòng mà Thiên Thanh và Băng Tâm ở lại.
Tranh thủ lúc nó còn đang gặm t·hi t·hể hai người kia thì hắn kéo hai đứa bé chạy trốn đến chỗ của Linh và Lam. Hai đứa nhỏ không hiểu ra sao nhưng cũng đi theo hắn. Sau khi nghe tiếng đập cửa của hắn ở bên ngoài thì trong phòng truyền ra tiếng của Linh:
-Ai vậy?
-Là tôi với bé Thanh, bé Tâm.
Linh nghe được thì đi ra mở cửa, nhìn qua ba người thì cô hỏi:
-Có chuyện gì không chú Hoàng.
Băng Tâm và Thiên Thanh cũng khó hiểu nhìn Thiên Hoàng, ông ta thì thầm nói nhỏ với Linh gì đó chứ không để cho hai cô bé nghe thấy.
-Cái gì? Ông chắc chắn chứ?
Sau khi nghe hắn nói bọ ngựa đã biến thành khổng lồ và đang ăn thịt người thì hiển nhiên Linh không tin, nhưng cũng có chút nghi hoặc.
-Nếu không tin thì cô có thể ra phía trước nhìn xem. Nó vẫn còn ở đó…
Mà lúc này đột nhiên ông ta sựng lại, bởi vì ông ta nhớ là lúc đó có tận hai con bọ ngựa chứ không phải một. Vậy nếu là bọ ngựa bên cạnh Lam thì con còn lại ở đâu ra, hơn nữa kích thước cũng không đúng. Cho nên ông ta sửa lời lại nói:
-Có hai con yêu thú bọ ngựa dài khoảng một mét g·iết c·hết thằng Tín với thằng Nhân lúc tụi nó đang canh gác. Còn có phải bọ ngựa kia tiến hoá hay không thì tôi không chắc.
Nghe vậy Linh quyết định đi nhìn xem thực hư, cô nghiêm giọng nói:
-Chú đi gọi những người khác tập trung lại đây. Tôi sẽ đi qua đó nhìn xem.
Đây không phải là việc nhỏ, nếu như có yêu thú dám xuất hiện ở đây t·ấn c·ông mọi người thì nó phải rất mạnh, ít nhất là yêu thú bậc bốn. Sau đó mọi người chia nhau hành động, Linh đi tới trước dò thám, còn Thiên Hoàng dẫn theo Thanh và Tâm đi gọi những người khác.
Khi Linh ra tới phía trước, khi nhìn về hướng phòng canh gác thì thì lại thấy được không phải hai con bọ ngựa khổng lồ đang gặm sọ người mà là cảnh tượng ba con bọ ngựa đang đánh nhau ở đó.
Một con dài có hai mươi phân đánh với hai con khoảng một mét. Mặc dù vậy, hai con bọ ngựa cao cũng không chiếm được chút ưu thế nào. Con bọ ngựa to có ưu thế sức mạnh, còn bọ ngựa nhỏ thì lại có hai liềm sắc bén và cứng rắn hơn, tốc độ nó cũng nhanh hơn con to một chút.
Cả hai liên tục vung cái liềm của mình t·ấn c·ông, chặn đòn và né tránh. Chỉ cần có một bên sơ xuất thì có thể sẽ c·hết dưới liềm của kẻ đối diện trong tích tắc.
Lúc này, Linh mới thở phào nhẹ nhõm vì bọ ngựa nhỏ dù sao cũng ở chung và giúp bọn họ rất nhiều, nếu như nó mà hóa khổng lồ t·ấn c·ông thì bọn họ mới không thể thừa nhận.
Còn nếu là một con bọ ngựa khác thì bọn họ cũng nhẹ lòng hơn. Không chần chừ chút nào, Linh liền xông lên hỗ trợ bọ ngựa nhỏ đánh với con bọ ngựa to kia.
Cục diện xoay chuyển, Linh cầm đoản kiếm dẫn sự chú ý của một con bọ ngựa to ra một bên. Bọ ngựa nhỏ giảm bớt áp lực cho nên lợi thế của nó được phát huy rõ ràng hơn.
Trong thoáng chốc nó dùng tốc độ của mình chém bay một chân của bọ ngựa to. Trọng tâm thay đổi làm cho bọ ngựa to ngã nhào sang một bên. Tận dụng cơ hội này, bọ ngựa nhỏ chém ra Song Trảm Phá Thiên Quân chém nó c·hết tươi.
Sau đó bọ ngựa nhỏ nhanh chóng nhảy sang hợp lực với Linh đ·ánh c·hết con bọ ngựa to còn lại. Một mình bọ ngựa nhỏ cũng đủ diệt đi bọ ngựa to, cho nên bây giờ hai đánh một dĩ nhiên là cuộc chiến kết thúc rất nhanh.
Đương nhiên nếu không có Linh đến giúp thì với sức của mình bọ ngựa nhỏ cũng có thể giải quyết được chúng.
Trong lúc đó, mọi người đã tập hợp lại đi ra bên ngoài. Thấy được cuộc chiến đã kết thúc thì ai cũng an tâm. Lam đi đến bên cạnh Linh và bọ ngựa hỏi:
-Có chuyện gì vậy chị Linh.
-Yêu thú tập kích, Tín và Nhân bị nó ăn thịt rồi. May mà chú Hoàng thông báo và bọ ngựa nhỏ phát hiện đã chặn chúng lại, nếu không thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Nghe Linh nói vậy mọi người cũng rơi vào trầm mặt, ai cũng nhìn qua chiến trường rồi ngó sang bọ ngựa nhỏ, ánh mắt né tránh và có phần sợ sệt.
Nhưng lúc này với dị năng tinh thần của mình, cộng thêm tu luyện công pháp chân nguyên hệ tinh thần do Linh dạy đã làm cho Thiên Thanh có thể dùng tinh thần lực của mình quan sát mọi vật xung quanh phạm vi hơn ba mươi mét. Cho nên cô đã phát hiện ra điều bất thường lập tức nói:
- Còn có ba con bọ ngựa khổng lồ khác đang tiến lại gần đây.
Mọi người sựng lại, nhanh chóng triển khai trận thế phòng bị.
- Nó ở đâu?
- Bọn nó đang bay từ phía dưới lên.
Sau khi Linh hỏi, thì Thiên Thanh cũng thét to trả lời. Tất cả mọi người trận thế sẵn sàng đón đầu với nó. Những người thực lực yếu được đưa qua một bên để không phải tham chiến mà c·hết oan. Phía ngoài chỉ có vài người có thực lực có thể đánh nhau với yêu thú bậc năm bọ ngựa khổng lồ.
Cả đội có mười ba người, ấy vậy mà cả sáu người đều là nữ bao gồm: Lam, Linh, Băng Tâm, Thiên Thanh, Liên và Đào. Liên với Đào là hai cô bé được bọ ngựa nhỏ cứu hôm trước cùng với Linh và Lam. Vậy mới thấy được đám đàn ông ở cái đội này phế vật đến trình độ nào.
Nói đi cũng phải nói lại, bởi vì Linh và Lam chỉ có dạy công pháp tu luyện chân nguyên cho mấy cô gái cho nên thực lực của bọn họ tiến nhanh. Còn đám đàn ông thì không có nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của cô nên hoàn toàn không có cơ hội học công pháp tu luyện.
Từ cái sự kiện bị tên Long c·ưỡng h·iếp không thành, cùng với kẻ bán đứng bọn họ cho Thiên Hoàng về việc bọ ngựa g·iết c·hết tên Long chỉ vì chưa kịp trợ giúp bọn họ săn yêu hạch bậc bốn thì mấy cô gái đều đã hoàn toàn mất lòng tin vào đàn ông rồi. Dĩ nhiên bọ ngựa nhỏ cũng không có rãnh mà đi dạy cho họ.
Đám người chờ mãi mà không thấy ba con yêu thú bọ ngựa kia xuất hiện, Lam mới quay sang hỏi Thiên Thanh:
-Sao tụi nó còn chưa xuất hiện?
Thiên Thanh lúc này mới mở mắt ra nói:
-Em không còn cảm ứng được vị trí của tụi nó rồi.
Nghe Thiên Thanh nói, Linh không quay đầu mà nhẹ giọng nói:
-Em tạo phòng băng bảo vệ mọi người ở bên trong đi Tâm.
Nghe vậy, mọi người càng tăng cường phòng bị hơn. Băng Tâm tạo ra một cái phòng băng bao bọc những người yếu ở bên trong. Bên ngoài chỉ còn lại hai người là Lam, Linh và bọ ngựa nhỏ.
Lúc này, đột nhiên bọ ngựa nhỏ cảm nhận được sát khí nó rít lên một tiếng rồi tung người nhảy ra chặn lấy một con bọ ngựa to từ một nhánh cây trên đầu mọi người nhảy xuống. “Keng” âm thanh kim loại v·a c·hạm vang lên, hai con bọ ngựa bắt đầu chiến đấu chung một chỗ.
Linh và Lam lập tức cảnh giác, nhưng vào lúc này, một cái bóng màu xanh ở một cành cây khác lao ra. Cánh tay nó sắc bén như đao hướng thẳng cổ Lam bổ tới. Nếu như không né tránh hoặc chặn lại thì sẽ bị một chém này cắt lìa.
Hết Chương.