Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoạt Mệnh Đường Lang

Chương 25:




Chương 25:

Cô bé Thiên Thanh vừa khóc vừa cầu xin Linh. Băng Tâm ở một bên cũng khóc theo mở miệng cầu xin cho ông ta.

Vì con bé rất thích Thiên Thanh không nỡ để cho Thiên Thanh buồn. Hai cô bé cũng không biết được việc làm của ông ta với mọi người.

- Chị Linh đừng g·iết cha của Thanh nha chị.

Lúc này tên Thiên Hoàng cũng không còn dáng vẻ cao cao tại thượng như trước nữa mà cúi đầu đi đến trước mặt con gái của mình và Băng Tâm nói:

- Cô có thể g·iết tôi. Nhưng xin cô tha cho con gái tôi. Nó còn nhỏ không có nhúng tay vào việc này.

Bọn họ không biết được kẻ chủ đạo ở đây là bọ ngựa mà cho rằng nó là thú nuôi của Lam cho nên chỉ cầu xin Linh. Linh và Lam nghe vậy thì đưa mắt sang nhìn bọ ngựa thăm dò ý kiến của nó. Thấy bọ ngựa gật đầu thì Linh mới thở dài nói:

- Được rồi.

Ai cũng thở dài! Linh và Lam cũng không muốn chuyện này sảy ra, dù sao cũng từng ở chung một thời gian nên hai người cũng không muốn quyết tuyệt quá. Sau đó, Lam, Băng Tâm và bọ ngựa quay trở về chỗ ở của mình trên một nhánh cây khác.

Mà Thiên Thanh và Thiên Hoàng cũng đi theo sau. Bởi Thiên Hoàng cũng đã bị phế, nếu còn ở lại đây sợ sẽ bị những kẻ khác hại con gái của mình.

Bọ ngựa cũng không tin ông ta còn có thể làm gì hại đến nó và Lam cho nên cũng không để ý chuyện này. Những ngày sau đó, hắn cũng an phận không có gây chuyện với ai cả, chỉ ở cùng con gái của mình.



Còn những người khác thì ban ngày ở trên cây nghỉ ngơi, ban đêm thì bọn họ cử người đi xuống những nhánh sông nhỏ bắt cá và đi hái rau dại. Những người có thực lực mạnh mẽ thì được người có dị năng có thể bay lượn mang đi ra ngoài săn bắt yêu thú và đám cua lạc đàn.

Bọ ngựa và Lam từ lúc lên đây thì dựng một căn phòng nhỏ trên cành cây rồi bế quan ở bên trong đó không đi ra ngoài. Lam thì thi thoảng ra ngoài ăn uống và hỗ trợ mọi người.

Còn bọ ngựa thì như là đã biến mất không còn dấu vết vậy. Nó chỉ lẻn ra ngoài đi săn một mình, như vậy đỡ phải phí sức chăm lo cho người khác, mà nó cũng đủ sức để đi xa hơn, săn được nhiều hơn.

Cứ thế cuộc sống nhàm chán trôi qua hơn sáu tháng sau. Trong sáu tháng này, bọ ngựa hấp thu hai nghìn viên yêu hạch bậc bốn của yêu thú cua khổng lồ cùng với vài loại yêu thú khác.

Cùng với việc luyện công pháp mới Bạch Ngọc Đường Lang làm nó đạt đến Tinh Nguyên cảnh cấp sáu. Ngoài ra thì nó cũng suy diễn Song Trảm Phá Thiên Quân, Hư Không Bộ cùng với không gian pháp tắc vô số lần đạt đến tiểu thành.

Bình thường một Tinh Nguyên cảnh nhỏ nhoi là không thể làm được một bước này, nhưng nhờ có huyết mạch thượng cổ mới giúp nó đạt đến trình độ như vậy.

Nhờ đó khoảng cách Hư Không Bộ của nó bây giờ đã tăng đến hơn mười mét. Đây là lá bài tẩy của nó, có thể giúp nó chạy thoát hoặc á·m s·át kẻ thù một cách hoàn mỹ.

Ngày hôm nay, cửa hang của bọ ngựa được mở ra. Cơ thể của nó bây giờ như một khối kim loại đúc thành, nhìn rất cứng cáp và sắc bén. Hai cái tay cũng biến thành giống như hai cái liềm bằng kim loại màu bạc vô cùng chói mắt và bén nhọn.

Cảm giác như có thể dùng song liêm này bổ đôi bất cứ vật gì cản đường nó vậy.

Giờ phút này, bên trên những cành cây to khổng lồ này xuất hiện từng căn phòng ốc nhỏ khắp nơi. Từng người có dị năng bay lượn chở người và vật bay tới bay lui. Có người còn chế tạo ra cả dụng cụ bay cá nhân để tự mình có thể bay trên bầu trời.



Mà thứ đồ chơi này lại không cần sử dụng năng lượng bên ngoài như xăng dầu mà sử dụng chính là năng lượng dị năng bên trong cơ thể người sử dụng. Nếu có thể mang công trình nghiện cứu này đi ra ngoài thì phải nói được là đây là phát minh mang tính lịch sử.

Mặc dù hiện tại tiêu hao năng lượng dị năng có chút nhiều, nhưng một người dị năng bậc D cũng có thể sử dụng nó tự do bay lượn ba mươi phút. Như vậy cũng không phải là khoảng thời gian ngắn, chưa nói đến về sau còn có thể cải tiến hơn không chừng.

Hứng thú nhìn ngó xung quanh một chút thì nó phát hiện Lam đang ở trong một căn phòng gần đó chỉ dạy mấy người rèn luyện thể chất cho nên liền tiến đến chào hỏi.

Nhưng lúc này một tin tức được người của một căn cứ gửi đi đến tất cả các thủ lĩnh ở đây. Bốn vị đại thủ lĩnh muốn tập hợp mọi người lại có chuyện cần bàn bạc.

Bây giờ có tổng cộng bốn căn cứ lớn, những căn cứ nhỏ hầu hết đều bị thâu tóm lại hết rồi. Căn cứ của bọn họ cũng phụ thuộc vào căn cứ của một thanh niên tên Trần Văn Châu khoảng hai mươi tám tuổi.

Căn cứ của bốn vị thủ lĩnh đều nằm ở phía trên cùng của thân cây cổ thụ. Tại đây không phải ngọn cây mà là một mặt phẳng gỗ bằng phẳng như được cắt gọt ra. Không gian rộng hơn ba nghìn mét vuông được chia ra làm bốn phần bằng nhau.

Phía Bắc là căn cứ của lão già người Trung Quốc mặc đồ đạo sĩ hôm trước làm đại thủ lĩnh.

Phía Nam là căn cứ do Trần Văn Châu làm đại thủ lĩnh.

Phía Đông là căn cứ do một người Mỹ tên John làm đại thủ lĩnh.

Phía Tây là căn cứ do Selene làm đại thủ lĩnh, Garen làm phó thủ lĩnh.



Mà ngạc nhiên nhất là đám người của cô gái da đen không có xuất hiện ở đây. Cả trên những cành cây khác cũng không có bóng dáng của bọn họ. Dường như họ đã lẩn trốn ở đâu đó trong rừng chứ không có tập trung ở nơi này.

Giờ này trong một cái hang động ở phía ngoài của Thú Tràng, nơi đây chỉ có số ít yêu thú cấp thấp, có rất ít người qua lại khu vực này. Một nhóm người đang lẩn trốn trong hang, không ai khác chính là nhóm người của cô gái da đen.

Cô gái này tên là El. Tuy rằng nhóm người của bọn họ ít nhưng toàn bộ đều là tinh anh, ai cũng có dị năng đạt đến cấp D đến cấp C cả.

Nhưng sở dĩ cả bọn vẫn còn sống sót được đến giờ phút này là nhờ có trực giác thần thánh của El. Với lại cô cũng thông minh nên được đám đàn ông ở đây tôn lên làm thủ lĩnh của nhóm dẫn dắt bọn họ tiếp tục sống sót ở đây.

Có một chuyện mà bọn họ biết nhưng không dám nói ra đó là, nếu cứ lẩn trốn mãi như thế này thì sẽ không có cách nào để rời khỏi nơi này. Họ cũng không muốn cả đời đều phải sinh sống ở một nơi thế này. Hơn hết trực giác của El luôn mách bảo cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không tất cả sẽ phải c·hết.

- El, nếu như chúng ta cứ trốn như thế này thì sớm muộn gì cũng…

Goss đi đến bên cạnh El nói nhỏ, nhưng liền bị cô cắt ngang.

- Vấn đề này không phải em không biết. Nhưng mà trực giác của em nói với em không nên đến gần con song đó. Lần trước cứ tưởng chỉ là do con bọ ngựa và con cua bên trong đám sương khói. Nhưng mà đợt vừa rồi, tiếng gầm triệu hồi đám cua đó thì suy đoán của em không thể nào sai được. Bên dưới con sông kia có cái thứ còn kinh khủng gấp mấy chục lần đàn cua khổng lồ kia. Đám cua rời khỏi sông có lẽ cũng là do sợ hãi nó.

- Nhưng mà ở đây mãi cũng không phải là cách, rồi đến một ngày chúng ta cũng phải đối mặt với nó. Chi bằng hợp tác với những người khác đối phó thứ đó vẫn tốt hơn mà.

Goss gãi gãi đầu nói. Hắn vốn dĩ khá thật thà suy nghĩ vấn đề cũng đơn giản. Ấy vậy mà đánh vỡ suy nghĩ phức tạp của El. Do có trực giác nên từ nhỏ cô chỉ dùng nó để trốn tránh mà chưa từng nghĩ sẽ đi đối mặt. Goss nói làm cho cô tỉnh táo lại. Nếu như không còn đường lui nữa thì làm gì còn chỗ cho cô trốn.

- Anh nói đúng. Tôi quả thật là hồ đồ rồi. Tối nay chúng ta lên cây đi gặp bọn họ. Phải nói cho bọn họ biết về cái thứ khủng bố đó rồi cùng nhau tìm cách giải quyết nó. Dù sao cùng lắm là c·hết thôi.

Cô cười, nụ cười thật tươi. Không biết là cười sự ngốc nghếch của mình hay cười cái thời đại này nữa. Mà Goss ở một bên như gã ngốc nhìn cô, hắn đã thầm mến cô từ rất lâu trước đây rồi.

Hết Chương.