Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoạt Mệnh Đường Lang

Chương 26: Gặp Lại Người Quen




Chương 26: Gặp Lại Người Quen

Buổi tối hôm đó cũng là thời gian bốn đại thủ lĩnh tập hợp người của mình lại để bàn chuyện, mà vấn đề lần này là về tiếng gầm trước lúc trước khi bầy cua xuất hiện. Một cái bàn hình tròn được đặt ở trung tâm phòng họp, bốn vị đại thủ lĩnh ngồi ở bốn phía. Bên cạnh lại ngồi hai, ba vị thủ lĩnh dưới trướng của họ. Xung quanh phía sau nữa thì đứng chen chúc rất nhiều người khác.

- Nếu đã có mặt đông đủ thì bắt đầu đi. Có chuyện gì mà anh lại tập họp mọi người lại đây vậy?

Lão già người Hoa nói, sau đó được một người thanh niên đứng sau lưng phiên dịch lại sang tiếng Anh để mọi người có thể hiể được. Người triệu tập cuộc họp lần này là Trần Văn Châu, nghe câu hỏi thì hắn ta gõ tay lên bàn rồi nghiêm giọng nói.

- Chắc mọi người cũng nắm được phần nào việc chúng ta cần trao đổi lần này đúng không?

Nhìn thấy mọi người ai cũng im lặng nhìn mình không đáp thì anh ta nói tiếp:

- Tiếng gầm trước khi bầy cua xuất hiện, đó là do một con Rồng phát ra.

- Cái gì? Rồng?

Lão già người Hoa giật nảy mình đập bàn đứng dậy, ông ta không thể nào bình tĩnh được. Trong lòng ông và những người Hoa khác Rồng là biểu tượng của Trung Hoa, là thần thú đại diện cho quyền quy. Mà từ bên trong sách cổ có nói lấy được máu rồng có thể tăng cường sức mạnh cũng như có thể chế được thuốc trường sinh bất lão. Nhưng mà Rồng chỉ là sinh vật trong truyền thuyết. Không chỉ có lão ta mà rất nhiều thế hệ người Hoa qua nhiều năm tìm kiếm cũng chưa từng thấy được cái bóng của Rồng nữa, đừng nói đến một con Rồng thật sự.



Có điều không chỉ riêng ông ta, những người khác cũng giật mình không kém. Trung Hoa có Rồng Trung Hoa, Việt Nam cũng có Rồng của riêng mình. Đừng nói đến còn có Rồng phương tây nữa. Chỉ là không biết con Rồng mà Trần Văn Châu nói có hình dạng như thế nào mà thôi.

Tuy những người ở đây đều có nghe thấy hoặc là nghe thuộc hạ nói lại có tiếng gầm, nhưng mà họ chỉ cho rằng đó là tiếng gầm của yêu thú của hổ báo hay một yêu thú nào đó do động vật trên Trái Đất biến đổi mà thành thôi. Vả lại không ai biết được tiếng gầm đó phát ra từ đâu cả.

- Phải. Là một con Rồng. Hay nói đúng hơn là một con Giao Long, sắp sửa có thể hóa Giao thành Long.

- Ngươi có thể nhìn thấy được nó?

Wiliam cũng tò mò hỏi. Quan niệm về Rồng của hắn khác với Rồng của Châu Á. Nhưng cũng là sinh vật huyền thoại có sức mạnh vô cùng khổng lồ.

*Cũng có truyền thuyết nói rằng, bên trong tứ đại thánh kiếm của bọn họ mỗi thanh có phong ấn một con Rồng ở bên trong. Cuồng Chiến phong ấn một con Rồng Lửa. Thiên Phong phong ấn một con rồng Gió. Xuất Thủy phong ấn một con Rồng Nước. Phá Sơn phong ấn một con Rồng Đất. Nhưng điều này không có ai chứng thực cả.

- Chẳng phải Rồng chỉ là sinh vật trong truyền thuyết của các ngươi hay sao? Lẽ nào người thật sự có thể nhìn thấy nó ở bên dưới con sông kia sao?

Thủ lĩnh người Mỹ tên Ramon có chút không tin nói. Trần Văn Giàu nghe thấy thì bình tỉnh trả lời hắn:

- Không phải ta thấy mà là một người của ta chính mắt nhìn thấy được.



Sau khi được Trần Văn Châu ra hiệu, một cô gái từ phía sau đi đến. Cô gái này tên là Thiên Nhi khoảng hai mươi hai tuổi. Gương mặt cô gái này đẹp tới mức khiến tất cả đám đàn ông ở đây đều run động. Cao khoảng một mét sáu tám, chỗ cần lồi có lồi, chỗ cần lõm có lõm. Phải nói thân hình hoàn mỹ chuẩn đến từng mi li mét.

Mà lúc này run động nhất không phải đám đàn ông ở đây mà là bọ ngựa nhỏ rồi. Do đến đây rất sớm và ngồi trên vai của Linh ngồi vào ghế bên cạnh của Trần Văn Châu cho nên bọ ngựa không có quan sát những người ở phía sau. Mà Thiên Nhi không ai khác chính là cô bạn gái kiếp trước của nó lúc nó còn là con người.

Bản năng làm cho nó không kìm chế được mà từ trên vai của Linh bay đến bên cạnh cô. Nhưng mà lại làm cho cô vô cùng sợ hãi thét lên rồi té ngã dưới mặt đất. Bọ ngựa thì sững sờ trên không trung nhìn cô.

Điều này cũng làm cho bầu không khí đã căng thẳng lại càng nặng nề thêm. Trần Văn Châu đưa tay túm lấy bọ ngựa. Do đang trong trạng thái tâm tình bất ổn cho nên bọ ngựa cũng không có để ý cũng như phản kháng lại hắn ta. Còn Linh thì hốt hoảng sợ Trần Văn Châu g·iết bọ ngựa nên vội vàng nói.

- Anh Châu, đây là thú nuôi của bọn tôi.

- Cô mau giữ nó lại. Đừng để nó chạy lung tung như vậy chứ. Nếu còn có lần sau thì đừng có trách tôi.

Hắn có chút không vui ném bọ ngựa trả lại cho cô, có chút buồn bực nói. Sau đó hắn quay sang nắm tay Thiên Nhi đỡ cô đứng dậy rồi ân cần hỏi thăm.



- Nhi. Em đừng sợ, có anh ở đây. Em từ từ nói cho bọn họ biết những gì em đã nhìn thấy được đi.

Thiên Nhi từ từ đứng dậy, có chút sợ sệt nhìn bọ ngựa rồi nhìn Trần Văn Châu cùng mọi người. Một lúc sau cô mới nói lại những gì mình đã nhìn thấy được cho mọi người. Mà lúc này Linh cũng không chú ý ở trước mà đang dùng tay mình giữ bọ ngựa lại không để nó bay loạn nữa. Cô nhỏ giọng hỏi nó:

- Ngươi quen biết cô gái kia sao? Mà không đúng nếu quen biết thì tại sao cô ta lại sợ hãi ngươi đến như vậy? Ngươi hôm nay làm sao vậy?

“Tôi biết cô ấy. Nhưng cô ấy có lẽ không còn nhớ tôi nữa rồi”. Một dòng chữ từ cái điện thoại hiện ra trước mặt Linh làm cô cũng thở dài.

Bọ ngựa nhìn thấy Trần Văn Châu đỡ Thiên Nhi thì nó cũng hiểu ra gì đó. Dù sao kiếp trước nó cũng đ·ã c·hết, người ta yêu thích người khác thì cũng không trách được. Nó chỉ cảm thấy trong lòng mất mát đi thứ gì đó, dù rằng nó luôn nói với bản thân mình là một con bọ ngựa.

“Cô ở đây họp đi. Tôi về trước đây”.

Sau nó nó bay đi. Linh vẫn ở lại cùng mọi người bàn bạc. Mà chuyện Thiên Nhi nhìn thấy Giao Long được là do cô ấy có thiên phú dị năng đặc biệt của cô. Mắt cô bị biến dị từ sau khi tiếp xúc ánh trăng màu máu đó do lần đó cô trực tiếp nhìn thẳng lên mặt trăng.

Mắt cô khi khởi động không những có thể nhìn xa như bọ ngựa nhỏ mà còn có thể nhìn xuyên qua mọi vật. Trước đây vì tò mò tấm bia đá ở giữa sông nên muốn mở dị năng nhìn xem thử thì phát hiện có thứ gì đó đang nhìn cô từ phía dưới lòng sông. Sau khi cô quay sang nhìn nó thì phát hiện nó là một con Giao Long làm cho cô cũng giật nẩy mình. Nhưng sau đó cô bị nó dùng ánh mắt t·ấn c·ông làm mắt cô b·ị t·hương một thời gian. Cũng may được Trần Văn Châu và mọi người che chở cho nên mới có thể sống sót đến giờ này.

Còn Trần Văn Châu từ lúc gặp cô cũng liền yêu thích không rời cho nên lúc nào cũng đem cô theo bên người che chở cho cô. Hắn lại rất mạnh mẽ cho nên dù muốn đoạt lấy Thiên Nhi cũng không kẻ nào có dũng khí để ra tay. Cho nên lâu dần cô cũng chấp nhận làm người yêu của hắn.

Lúc này một người nói ra nghi vấn:

-Nếu như con Giao Long đó là yêu thú bậc năm vậy thì chỉ có một người có thể rời khỏi nơi này thôi sao? Vậy sau khi đánh thắng nó thì yêu hạch đó sẽ thuộc về ai?

HẾT CHƯƠNG