Chương 24:
Một ngày hôm đó, săn được rất nhiều yêu hạch của yêu thú cua. Cũng gần đủ để chia cho mọi người ở đây rồi. Chỉ còn vài người là chưa được phân chia yêu hạch. Linh bảo những người đó an tâm hôm sau lại nhờ bọ ngựa hỗ trợ bọn họ lấy yêu hạch nên bọn họ cũng không nói gì.
Mà qua ngày hôm nay, ai cũng vô cùng kính nể và sùng bái nhìn bọ ngựa, kể cả Linh cũng vậy. Hai cô gái được bọ ngựa cứu ban trưa tên là Liên và Đào. Hai cô bây giờ luôn đi theo bọ ngựa như keo bám riết không buông.
Tối hôm đó, nhân lúc đám cua trở về dưới sông, những người lẩn trốn trong rừng khác cũng lần lượt tìm về căn cứ của mình bên trên cây hoặc như đám người bọ ngựa tìm một cành cây mới để tá túc. Sáng hôm sau, bọn ngựa vừa thức dậy thì Lam đã gọi nó lại:
- A... Bọ ngựa! Rốt cuộc ngươi cũng thức dậy rồi. Ta có chuyện cần tìm ngươi đây.
Nó nghiên đầu nhìn Lam. Những người khác thấy bọ ngựa đến thì chào hỏi vài câu rồi rời đi.
- Do lần trước có người còn chưa được phân chia cho yêu hạch bậc bốn, có kẻ trong số đó đã đem chuyện chúng ta g·iết c·hết tên Long nói với bên Thiên Hoàng rồi. Mặc dù ông ta e ngại chị Linh nên không dám quy mô lớn t·ấn c·ông nhưng nếu có người của chúng ta ra bên ngoài săn yêu hạch đều bị người của ông ta phục kích. Tuy không làm gì được mọi người nhưng lâu dài như vậy cũng không tốt. Với lại Băng Tâm thì vẫn còn ở bên đó nên ta rất lo cho con bé.
Thấy bọ ngựa nghe xong thì loay hoay định tìm gì đó. Biết được nó phải tìm nơi để viết chữ, không biết Lam từ đâu lấy ra một cái điện thoại di động màn hình còn đang sáng đến trước mặt nó.
“Bây giờ chúng ta đi qua dẫn con bé trở về. Nếu hắn không biết điều thì g·iết luôn hắn là xong.”
Một hàng chữ nhỏ hiện lên trên điện thoại. Biết được tên này thế nào cũng sẽ nói như vậy nên chuẩn bị từ trước Lam nói:
- Dù gì ta cùng với Tâm và bé Thanh cũng ở cùng nhau một thời gian dài. Cô bé cũng rất ngoan, cho nên... cho nên nếu được thì ngươi chỉ cần giáo huấn bọn họ rồi tha cho bọn họ một lần có được không?
“Xem tình hình thế nào rồi tính. Đi thôi”.
Bọ ngựa có thể tự mình bay đi, nhưng mà nó không biết vị trí cụ thể của đám người Thiên Hoàng cùng với không thể tự mình mở miệng nói chuyện đòi người cho nên mới phải dẫn theo Lam và mọi người. Sau đó Lam, Linh và một vài người có sức chiến đấu được tập hợp lại. Bọn họ từ từ di chuyển đi đến cành cây nơi đám người Thiên Hoàng tạm trú. Từ đầu cành cây có hai người đang đứng canh gác thấy Lam và mọi người đến liền ngăn cản lại. Một người trong đó nhận ra cô liền hét to lên:
- Cô ta và con bọ ngựa là kẻ đã g·iết con của thủ lĩnh.
Sau đó hắn nhìn tên còn lại nói:
- Mau đi gọi thủ lĩnh và mọi người đến đây.
Còn hắn thì cầm lấy thanh đao phòng bị Lam và bọ ngựa t·ấn c·ông. Dù rất sợ hãi nhưng mà tên này khá trung thành với Thiên Hoàng cho nên không dám nhút nhít mà đứng ở đó. Lam và bọ ngựa cũng không t·ấn c·ông mà yên lặng đứng ở đó chờ đợi.
Một lúc sau, gần ba mươi người xuất hiện trước mặt Lam và bọ ngựa. Đi đầu không ai khác chính là Thiên Hoàng.
Đứng cách Lam năm mét, Thiên Hoàng dùng ánh mắt như muốn g·iết người của hắn nhìn cô và bọ ngựa. Thấy vậy Lam mở miệng nói trước.
- Chú Hoàng à, con của chú là loại người nào chắc chú cũng biết. Hắn tự làm tự chịu c·hết chưa hết tội. Nếu như chú và người của chú vẫn còn tiếp tục phục kích đánh g·iết người của con và chị Linh nữa thì đừng có trách tụi con không nể mặt.
- Haha. Mày nói con tao c·hết còn không hết tội. Nực cười, con của ta u tú như vậy, muốn đám đàn bà tụi mày đó là phúc của tụi mày. Vậy mà tụi mày lại độc ác ra tay c·hặt đ·ầu nó. Nếu hôm nay mày đã tự dẫn xác đến thì đừng mong có thể rời đi. Còn có con súc sinh kia là kẻ ra tay đúng không? Hôm nay tao sẽ băm mày và con ả kia thành ngàn mảnh để tế con tao trên trời.
Sau khi nghe thấy ông ta nói như vậy thì Linh cũng mở miệng nói:
-Hắn xứng đáng bị như vậy. Tôi còn tưởng ông là người hiểu chuyện nhưng không ngờ ông còn bao che cho một kẻ bỉ ổi như hắn.
Tên Thiên Hoàng không còn để ý đến lời nói của người khác mà chỉ nhìn đám thủ hạ cùng với thủ lĩnh thứ hai nói:
- Tụi bây lên bắt hết chúng nó lại cho tao.
Thấy vậy Lam cầm lấy thương phòng bị rồi hét to:
- Tôi khuyên ông không nên biết điều một chút nếu không hậu quả tôi không có chịu trách nhiệm đâu đó.
Mà đám người Thiên Hoàng thì cười to nhào lên t·ấn c·ông mà không thèm quan tâm đến lời cảnh báo của Lam. Hai mươi sáu người lao lên t·ấn c·ông cùng lúc, nhưng mà khi lao gần đến chỗ Lam đứng thì mười sáu người đi đầu đều không rõ vì sao mà đều ngã xuống không còn động đậy. Những người còn lại không hiểu vì sao nên chạy đến gọi thì đám người kia đều không trả lời.
Nhìn lại thì mới thấy người động thủ là Linh, một mình cô đã đủ để hạ hết đám người kia rồi. Bọ ngựa cũng khá giật mình với sức mạnh và tốc độ của Linh. Theo nó thấy nếu chỉ sử dụng Đường Lang Xuyên Vân Bộ thì tốc độ cũng chỉ ngang ngửa với Linh mà thôi.
Còn tên Thiên Hoàng thấy như vậy thì không chỉ có sợ hãi mà còn có hối hận. Hắn biết Linh mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến trình độ này. Nếu hắn biết rằng nếu người ra tay là bọ ngựa thì kết cục của những người này là c·ái c·hết chứ không phải ngất xỉu thì sắc mặt sẽ đặc sắc đến mức nào nữa. Thế nhưng hắn không hối hận vì đã ra lệnh t·ấn c·ông mà chỉ hối hận việc không nên sớm trở mặt với bọn họ. Nếu giả vờ như không biết chuyện con hắn bị g·iết thì hắn có thể âm thầm á·m s·át g·iết c·hết đám người này. Nhưng mà giờ muộn rồi!
Dù vậy ông ta cũng không từ bỏ, mà sử dụng dị năng mọc ra móng vuốt cứng rắn của mình xông lên. Đồng bọn của ông ta thấy vậy cũng nhào lên theo ông ta t·ấn c·ông Linh và mọi người.
Bọ ngựa ngồi trên vai của Lam không có ra tay, chỉ cần Linh và Lam cũng đủ để hạ đám người này rồi. Nó chỉ cần ở đó đề phòng trường hợp bất trắc thôi. Một mình Linh đối đầu với Thiên Hoàng và tên phó thủ lĩnh Phi. Còn Lam thì đánh với những người còn lại.
Thương pháp của Lam ngày càng tiến bộ, thêm nữa cấp độ cũng cao hơn mấy người này cho nên luôn chiếm thế thượng phong. Còn Linh dùng tốc độ cực manh của mình cộng thêm thanh v·ũ k·hí mà cô cầm vô cùng sắc bén. Đó là một thanh đoản kiếm dài khoảng ba tấc, tính cả tay cầm. Trong lúc đánh nhau cánh tay của Thiên Hoàng bị đoản kiếm của Linh chém rơi, máu tươi văng tung toé. Lúc này Thiên Thanh từ phía trong căn phòng ở xa chạy đến.
- Cha... Sao mọi người lại đánh cha em.
Thiên Thanh lo lắng chạy đến chỗ tên Thiên Hoàng, theo sau còn có Băng Tâm đi theo. Cô bé để mèo con qua một bên rồi chạy đến đỡ lấy cha mình khóc ròng ròng. Mất đi cánh tay dị năng này thì Thiên Hoàng cũng coi như trở thành phế nhân. Ở cái thời đại này không có dị năng thì sớm muộn cũng bị c·hôn v·ùi mà thôi. Dĩ nhiên còn một cách khác đó là tìm được con đường tu luyện khác như Lam và bọ ngựa vậy.
Phía bên kia, mấy người còn lại cũng đã bị Lam đánh gục toàn bộ rồi. Chuẩn bị cùng Linh phối hợp đánh với Thiên Hoàng thì nghe thấy tiếng nói của Thiên Thanh vang lên.
- Chị Linh. Em xin chị đừng có g·iết cha của em có được không?
HẾT CHƯƠNG