Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoạt Mệnh Đường Lang

Chương 23:




Chương 23:

Mà lúc này Linh đột nhiên tỉnh lại mở hai mắt trừng trừng nhìn hắn thét lên:

- Cút đi. Nếu không đừng trách tôi.

Ánh mắt rét lạnh của cô làm cho thằng nhóc của hắn đang dựng đứng lên liền cụp xuống ngay lập tức. Nhưng mà biết được Linh đã sử dụng hết năng lượng của mình để đ·ánh c·hết yêu thú cua ban nãy, trên người còn để lại v·ết t·hương ở chân cho nên hắn liền lấy lại bình tĩnh dùng tay đè lại cô rồi cười nói:

- Haha. Cô không cần mạnh miệng. Tôi biết cho dù cô có tỉnh táo lại thì cũng không còn sức lực đâu mà đòi chống lại tôi.

Hắn mạnh mẽ đè cô xuống, dùng ánh mắt dâm tà quét khắp người cô. Cơ thể trắng tinh vô cùng hoàn mỹ hiện ra trước mắt. Bên trên ngực có dây bó ngực cũng bị hắn xé ra. Khuôn mặt cô có chút tái nhợt và căm tức, cô không tưởng tượng được tên Thiên Long dám làm ra chuyện này.

Cô vùng vẫy chống lại nhưng mà năng lượng đã tiêu hao hết nên làm sao chống lại được đang ở trạng thái bình thường của tên Long. Hai tay hắn xoa nắn lấy bầu ngực của cô, miệng hắn áp sát miệng cô, cạy mở răng ngọc của cô ra. Dùng đầu lưỡi của mình thăm dò đầu lưỡi của cô.

Trong lúc cảm hứng dân trào, hắn xé bỏ quần lót của cô rồi chuẩn bị cho cái thứ đó của mình vào trong cơ thể của cô để cảm thụ sự sung sướng thì một âm thanh vang lên.

“Bịch”.

Cái đầu của hắn rơi xuống trên mặt cô rồi rớt sang một bên. Hai mắt hắn còn đang hưng phấn chưa kịp thu lại đã nằm bẹp trên mặt đất. Cả thân thể hắn cũng nằm đè lên người cô, máu từ cổ hắn chảy lên mặt, lên người cô. Phối hợp với sắc mặt trắng bệch hoảng sợ khiến cho khung cảnh có chút kinh dị.

Cô liếc nhìn lên thì thấy từ phía sau có một con bọ ngựa dài gần hai mươi phân đang dùng ánh mắt kì quái nhìn mình. Cô thét to kinh hãi rồi vội vàng đẩy cái xác tên Long qua một bên cô ngồi dậy, chuẩn bị bỏ chạy. Rồi cô lại không còn sức lực mà ngã phịch xuống bên cạnh. Bọ ngựa thì vẫn ở đó nhìn chằm chằm vào cô.



“Thật là xinh đẹp. Chẳng trách lại bị tên khốn này muốn…” Bọ ngựa thầm nghĩ vậy nhưng cũng không có ý nghĩ gì khác mà quay người đi đến chỗ Lam đang nằm.

Cả bốn cô gái bây giờ đều không mảnh vải che thân. Hai cô gái kia tuy không đẹp bằng Lam và Linh nhưng cũng có gương mặt thanh tú. Nếu như bây giờ là thân thể con người nói không chừng nó cũng đã không kìm lòng không được. Nhưng bây giờ nó là bọ ngựa nên cũng không có quá nhiều cảm xúc. Thở dài một cái nó truyền cho Lam một chút chân nguyên để cho cô tỉnh lại.

Vừa tỉnh dậy gặp được bọ ngựa thì cô hết sức vui mừng. Vì có bọ ngựa ở đây thì cô cũng không cần phải phòng bị mọi lúc mọi nơi nữa, cô rất dựa dẫm vào nó. Ôm chằm lấy nó vô ngực của mình cô nói:

- Ta nhớ ngươi lắm. Mấy tháng nay ngươi đi đâu vậy. Ta và Băng Tâm tìm mãi mà cũng không thấy được ngươi.

Vì quá mừng rỡ nên cả thân thể của mình không mặc đồ và Linh máu me đầy người cùng với xác c·hết tên Long cũng bị cô bỏ qua.

Một lúc sau, cảm thấy có chút đau ở ngực thì mới phát hiện là mình đang không có mặc gì.

- A...

Thét to, cô đẩy bọ ngựa ra. Mặc dù nó là bọ ngựa nhưng lại hiểu tiếng người cho nên cô cũng xem nó như nửa con người rồi. Không mặc quần áo trước người khác là chuyện mắc cỡ đến dường nào. Cô dùng tay che lại bộ phận quan trọng rồi muốn đi về phía gốc cây lúc nãy đám người nghỉ ngơi. Vì ở đó có ba lô chứa quần áo của mọi người.

Hiểu được ý định của cô, bọ ngựa biến mất sau đó lại xuất hiện trở lại thì đã xách theo ba lô quần áo đến. Mà đằng xa kia dưới gốc cây đã thiếu mất một cái ba lô.

- A. Vừa rồi ngươi đã chạy đến gốc cây kia. Ngươi làm sao làm được vậy?

Bọ ngựa đưa tay chỉ chỉ cô ý bảo cô mặc quần áo xong lại nói. Mà một bên kinh ngạc há hốc mồm Linh cũng mở miệng nói



- Lam cho ta một bộ.

Lúc này Lam quay người lại mới thấy được Linh với máu me khắp người và hai cô gái khác cùng với cái xác của tên Long. Làm cho cô kinh hãi hét to thêm lần nữa, nhưng khi cô nhìn thấy cái xác tên Long thì có lẽ cô cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi. Chỉ tay vào cái xác tên Long cô nhìn nó hỏi:

- Là ngươi g·iết hắn cứu bọn ta?

Bọ ngựa gật đầu không nói. Vì căn bản nó đâu có nói chuyện được đâu. Không tiếp tục nói chuyện, hai cô gái tranh thủ mặc quần áo vào. Xong xuôi mọi việc Linh chỉ bọ ngựa hỏi:

- Cô biết nó hả Lam? Mà nó còn nghe hiểu tiếng người à?

- Vâng. Em biết nó mấy tháng trước. Lúc đó tụi em cũng cùng đi vào một cái cánh cổng giống cánh cổng này vậy. Nhờ nó giúp đỡ nên em mới sống sót tới bây giờ nếu không chắc đ·ã c·hết hồi ở cánh cổng đó rồi. Nó đúng là nghe hiểu tiếng người đó chị. Không những hiểu nó còn biết viết tiếng Việt đó.

- Thần kỳ như vậy. Cám ơn ngươi đã cứu bọn ta.

Bọ ngựa nhìn hai cô rồi viết xuống đất mấy chữ: “Tiện tay mà thôi. Hai cô thu thập gần đủ yêu hạch chưa?”

- Tôi còn thiếu chín viên yêu hạch bậc bốn và yêu hạch bậc năm. Còn Lam thì sao em?



- Em cũng giống như chị vậy.

“Vậy hai cô bây giờ tính như thế nào”. Bọ ngựa viết. Linh nghe được thì nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình.

- Chúng ta đã g·iết c·hết tên Long nên chắc sẽ không tiếp tục ở cùng đám người Thiên Hoàng được rồi. Chắc là sẽ tự mình thu thập thêm yêu hạch để rời khỏi đây thôi.

- Hay là chị đi cùng với tụi em đi chị Linh. Bọ ngựa rất mạnh nó sẽ bảo vệ tụi mình. Đúng không?

Lam hai mắt chớp chớp nhìn bọ ngựa, vui vẻ nói. Nó nhìn nhìn hai người rồi viết: “Được rồi. Nhưng mà không chắc có thể rời khỏi đây đâu”.

- Tại sao?

“Bởi vì có thứ gì đó rất kinh khủng ở bên dưới con sông này. Tiếng gầm ở giữa sông trước khi đám cua xuất hiện, hai người có nghe thấy không?”

Lần đó, Lam còn đang ngủ cho nên không nghe thấy. Nhưng mà Linh thì nghe thấy được tiếng gầm khủng bố đó. Mà thấy bọ ngựa viết, cô cũng mới nhớ đến việc này. Nghĩ đến đó cũng đủ làm cô rùng mình. Một tiếng gầm có thể sai khiến mấy nghìn con yêu thú cua khổng lồ. Vậy chủ nhân tiếng gầm khủng bố đến mức nào.

- Chẳng trách, lúc trước có người muốn đi xem bia đá ở giữa sông đều biến mất một cách khó hiểu. Cùng là yêu thú ngươi có nhận ra âm thanh đó là của loài nào không?

Bọ ngựa nhìn cô lắc đầu. Nó cũng không biết được tiếng đó là của loài nào. Nhưng khi nghe thấy cũng làm cho nó có chút sợ hãi.

“Bây giờ tôi hỗ trợ cho hai người săn đủ yêu hạch bậc bốn. Còn về yêu thú bậc năm không tìm thấy cho nên mọi người lên cây cổ thụ để chờ đợi thôi”

Viết xong dòng chữ thì nó cùng hai cô đem xác tên Long chôn, rồi chờ những người ở đây tỉnh lại. Dù sao những người này đa phần là người dưới trướng của Linh cho nên cô cũng không muốn bỏ bọn họ. Nếu để đám gà mờ này ở đây thì sẽ bị đám cua g·iết hết quá. Sau khi tỉnh dậy, được biết tên Long cho mọi người uống thuốc mê để làm chuyện kia với bốn cô gái thì đám đực rựa ở đây đều sôi máu tức giận.

Dù là ở cùng một căn cứ nhưng những người này đều không thích tên Long. Và họ đều đi theo Linh, từng không ít lần được cô cứu từ lúc vào Thú Tràng đến nay. Hai cô gái kia thì lại càng không cần phải nói liên tục cám ơn bọ ngựa và Lam. Sau đó, Linh dẫn mọi người đi săn đám cua đi lẻ vào rừng.

Hết Chương.