Chương 11: Đi Về Phương Nam
Bọ ngựa đang ăn phần thịt cá sấu được chia cho mình cũng không thèm quan tâm đến hai người nói chuyện. Còn những người khác thì lại chú ý dòm sang.
-Nhìn hai tay nó rất sắc bén chắc có thể g·iết được mấy con xác sống phải không?
Một người thanh niên trong nhóm đi săn nhìn bọ ngựa rồi hỏi Lam.
-Ừa. Xác sống hay yêu thú em gặp trên đường đến đây đều bị nó và em phối hợp đ·ánh c·hết. Nó mạnh lắm đấy.
-Hay là cô và nó ở lại hỗ trợ chúng tôi đi săn đi. Chứ bây giờ thế giới dường như rộng lớn hơn trước rất nhiều lần. Chúng tôi từng dùng xe đi dò thám bên ngoài hơn một tuần mà chỉ gặp được một hai người còn sống lang thang ở quanh đây. Không có tìm thấy được một căn cứ người sống nào khác cả.
Đội trưởng Tú lôi kéo Lam ở lại. Vì một người con gái có thể lang thang mà sống sót đến bây giờ thì chắc là bọ ngựa của cô ta rất mạnh. Ông ta suy nghĩ là muốn lôi kéo bọ ngựa chứ ông không tin một cô gái thì có thể mạnh mẽ đến đâu. Ông ta đoán đúng một phần là bọ ngựa rất mạnh, nhưng mà Lam cũng không có yếu như ông ta tưởng.
Nghe ông ta nói Lam cũng có chút rầu rĩ. Bởi vì cô cũng biết muốn tìm lại người nhà của mình như mò kim đáy bể. Đừng nói đến không biết họ còn sống hay không. Sau đó, bọ ngựa và Lam quyết định ở cùng đám người này một thời gian rồi tính tiếp. Lam được phân đến ở cùng với một cô gái khác. Cô bé này tên là Băng Tâm mới mười lăm tuổi xinh xắn đáng yêu.
Sau khi trò chuyện với cô bé Lam mới biết được số container này là do q·uân đ·ội sử dụng để vận chuyển v·ũ k·hí. Nhưng lúc dị biến, những người khác đều bị biến thành xác sống chỉ còn lại có chục người còn sống và có được dị năng.
Nhưng mà đường xá đều biến dạng không thể đi tiếp bằng xe container nữa nên chỉ có thể ở lại đây dùng thùng container làm nhà để ở. Sau đó anh Tú và những người khác đi ra ngoài do thám và tìm thêm được những người còn lại đang ở đây. Nhưng mà trong lúc đi săn và dò thám thì cũng c·hết đi không ít người rồi.
-Chị Lam, chị trước đây là người ở đâu?
-Chị là người Tây Ninh nhưng mà lúc trước đi học ở Sài Gòn. Còn em?
-Em là người Sài Gòn. Em ở quận 8. Lúc trước chị ở quận mấy?
-Chị cũng ở quận 8 nè.
Mà lúc này trên bầu trời đột nhiên có tiếng máy bay trực thăng bay đến. Tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài nhảy lên nóc container kêu gọi. Lam với Băng Tâm cũng không ngoại lệ. Bọ ngựa thì đã ở trên nóc thùng container từ trước. Trực thăng thấy có người liền hạ xuống cách mặt đất hơn ba mươi mét thì không tiếp tục hạ xuống nữa. Mở cửa ra từ bên trong có một người lính cầm loa ra nói.
-Tất cả mọi người chú ý. Quân đội có thành lập một căn cứ ở phía Nam cách đây khoảng hai nghìn kilomet. Những người còn sống nhanh chóng tập hợp lại để nhận được sự bảo vệ của chính phủ.
Sau đó người này thả xuống một thùng hàng bằng dù rồi cho trực thăng rời đi. Mọi người liền chạy đến nhận lấy thùng hàng. Bên trong chứa mì tôm và đồ hộp đủ cho mọi người ăn trong ba bốn ngày. Nếu đã biết có căn cứ ở phía bắc thì mọi người không cần phải thăm dò từng chút nữa mà trực tiếp dẫn toàn bộ người ở đây tiến về căn cứ. Bởi vì không đủ xe máy và xăng để di chuyển toàn bộ người ở đây nên Tú quyết đị chỉ mang theo bốn xe máy. Hai chiếc để chở theo thức ăn, nhiên liệu, còn hai chiếc thì đi trước dò đường. Mặc dù vậy ở thời điểm hiện tại đường đi đã bị hư hỏng cả rồi, nếu chạy xe cũng rất khó khăn.
Những người còn lại sẽ đi bộ từ từ về hướng căn cứ. Theo tiến độ này thì đi khoảng hơn sáu bảy mươi ngày đoàn người mới có thể đi đến nơi. Đó là nếu mọi việc suôn sẻ, còn nếu phải chiến đấu với xác sống và yêu thú thì chắc còn chậm hơn.
Sáng hôm sau, đoàn người xuất phát tiến về hướng bắc. Hai thanh niên canh cổng hôm trước lái xe đi trước dò đường. Những người còn lại thì đi bộ ngay phía sau. Do cơ thể ít nhiều được cường hóa nên độ di chuyển của mọi người cũng không chậm.
Sau một ngày không gặp cản trở nào thì đến ngày thứ hai bọn họ đi vào một khu vực rất nhiều xác sống. Hai chiếc xe máy dẫn đầu không kịp chạy trốn, người trên xe toàn bộ bị g·iết và ăn thịt. Một con xác sống ba sao, biến dị hệ tốc độ làm cho tốc độ của nó tăng nhanh. Hai chiếc mô tô trên đường trường mới có thể chạy lại nó. Mà bây giờ gặp bất lợi là chạy trên khu vực không bằng phẳng cho nên không phải đối thủ của nó.
Sau khi hai xe do thám bị diệt, đoàn người dĩ nhiên rơi vào vòng vây của xác sống ba sao và hơn ba mươi con xác sống một, hai sao. Liên tục tung hỏa lực và ném lựu đạn về phía chúng thì cũng tiêu diệt hết đám xác sống một và hai sao. Nhưng con xác sống ba sao không chỉ có tốc độ cao có thể né tránh mà cơ thể của nó cũng quá cứng rắn. Súng đạn căn bản không bắn xuyên được lớp da của nó.
Tú và những người lính khác cầm theo đao và mã tấu xông lên cản nó lại. Lam thấy vậy cũng cùng bọ ngựa xông lên. Mà bất ngờ hơn là cô bé Băng Tâm cũng chạy đến hỗ trợ. Những người khác thì vây thành một đoàn do vài người lính có dị năng cường hóa thân thể bảo vệ. Từ bên trong nả đạn sang xác sống ba sao giúp đỡ. Dù không g·ây t·hương t·ích nhưng cũng hạn chế nó phần nào.
Lam toàn lực nhất đảo trường thương đánh ra hết tất cả chín chiêu thức trong Phá Pháp Thương nhưng lại không đánh trúng được nó. Những người khác lại càng không thể đánh trúng được nó. Băng Tâm ở một bên bắn ra mũi tên băng hỗ trợ Lam, nhưng cô bé quá yếu. Mặc dù có thể tự do điều khiển mũi tên bay theo xác sống nhưng khi chạm vào người nó cũng chỉ làm cho nó bị đóng một lớp băng mỏng trên da chứ không gây được thương tích cho nó. Giờ phút này một hai người đã bị nó vồ c·hết rồi. Đoàn người ai cũng sợ hãi không thôi. Tú cắn răng thét lớn.
-Thanh, Minh, Lam. Ba người mau dẫn những người khác chạy về căn cứ đi. Để tôi Phúc và Nam ở lại cản nó. Nếu không tất cả chúng ta đều phải c·hết. Nhạn lên!
-Không. Anh là đội trưởng. Anh dẫn mọi người chạy đi. Để em và anh Nam ở lại cản nó là được rồi.
Thanh niên tên Bình vừa cầm đao chặn lại xác sống vừa thét. Mà ngay lúc này xác sống lách người một trảo chụp vào cổ hắn. Máu văng bốn phía, hắn ôm cổ mình đùng đùng ngã xuống.
-Không. Bình... Aaaa... Mọi người nhanh chạy. Nếu không sẽ không còn kịp nữa đâu. Nhanh lên.
Sau khi g·iết xong thanh niên tên Bình, xác sống nhào đến t·ấn c·ông Băng Tâm. Trong lúc cấp bách Lam mới cũng hét lên.
-Bọ ngựa. Mau giúp ta.
Bọ ngựa lúc này mới nhảy ra chặn xác sống lại không cho nó đến gần Băng Tâm. Nó giơ lên hai cái liềm chém liên tiếp về phía xác sống. Do không phòng bị nó liền bị tốc độ của bọ ngựa áp chế. Một liềm lấy đi cánh tay trái của nó, một liềm vào bụng của nó.
Thấy cảnh này những người vốn định chạy đi liền dừng lại. Hy vọng nhìn về phía bọ ngựa và xác sống. Mà lúc này xác sống và bọ ngựa đang vừa công kích nhau vừa di chuyển với tốc độ kinh người. Không biết xác sống lấy ở đâu ra một thanh đao đen nhánh có chút âm u cổ quái có thể chặn lại song liêm của bọ ngựa làm cho nó hết sức ngạc nhiên. Mà tốc độ của xác sống cũng quá kinh khủng. Nếu không sử dụng Đường Lang Xuyên Vân Bộ chắc nó đã phải chịu thua xác sống rồi.
Lần đầu gặp được đối thủ có tốc độ nhanh hơn nó làm cho bản năng hoang dã cuồng chiến của nó bộc phát. Sau khi đỡ lại một đao của xác sống nó ra hiệu cho Lam và mọi người né sang một bên.
Hết Chương.