Chương 12: Toàn Lực
Giơ lên hai liềm của mình, xòe cánh và phát ra âm thanh khè khè hưng phấn. Trong lòng niệm chú ngữ sau đó miệng nó phun ra một đám sương khói màu đen. Yên Sát Chi Địa mở ra bao phủ nó và xác sống ở bên trong. Xác sống có chút nghiên đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nó đã là ba sao nên có chút trí khôn rồi nhưng cũng chỉ cỡ con nít ba tuổi mà thôi.
Bọ ngựa biến đổi màu sắc cơ thể thành màu đen rồi âm thầm tới gần tên xác sống kia. Xác sống chỉ có thể quan sát mọi vật xung quanh qua ánh mắt hoặc cảm ứng nhiệt độ cơ thể đối phương để t·ấn c·ông. Nhưng mà ở Yên Sát Chi Địa thì hoàn toàn không nhìn thấy được xung quanh. Mà bọ ngựa là loài máu lạnh nên càng không thể nhận biết được bọ ngựa ở đâu. Một liềm đánh ra chém vào cổ xác sống định chặt nó ra làm hai khúc. Tuy xác sống không nhìn thấy được nhưng phản xạ của nó quá kinh khủng, liềm của bọ ngựa vừa cách cổ nó một tấc thì nó nhanh chóng lùi lại phía sau né qua một chiêu này.
Nhưng nó cũng không phát hiện được bọ ngựa ở đâu. Sau đó liền bị bị bọ ngựa tập kích liên tục mấy lần đều bị nó né hoặc dùng đao cản được hầu hết. Nhưng cũng bị một số v·ết t·hương nhỏ làm cho nó càng ngày càng tức giận. Nó muốn chạy khỏi đám khói nhưng vừa di chuyển liền bị bọ ngựa t·ấn c·ông ép về chỗ cũ, không có cách nào chạy thoát đi. Cuối cùng nó gầm thét một tiếng vô cùng khủng bố rồi tung ra kỹ năng thiên phú.
Hai tay nó cầm thanh đao đen ngòm, ánh mắt màu đỏ máu phát ra ánh sáng như hai tia laser bắn ra ngoài. Toàn bộ cơ thể căng cứng lên, nó vung đao liên tục chém loạn xạ về bốn phương tám hướng. Mỗi nhát đao chém đi đều xuất ra một đạo đao ảnh bắn ra xa hơn năm mét. Nhưng do nó đang đứng ở giữa Yên Sát Chi Địa chỉ có bán kính ba mét cho nên đao ảnh bắn ra bên ngoài. Ở bên ngoài có vài người đứng gần quan sát liền bị đao ảnh chém c·hết tươi. Những người khác thấy vậy thì nhao nhao rút lui ra khỏi tầm t·ấn c·ông của nó.
Tốc độ vung đao của xác sống càng ngày càng tăng. Bọ ngựa liên tục né tránh nhưng mà mỗi lúc một khó khăn. Cuối cùng nó đành sử dụng song liêm của mình chặn lại. “Keng” âm thanh kim loại v·a c·hạm vang lên. Bọ ngựa chưa kịp né đi thì hơn mười đao ảnh bổ xuống ngay vị trí của nó.
Nó không kịp né tránh chỉ có thể giơ lên song liêm đỡ đòn. Mười đao chém xuống bọ ngựa bị lún sâu xuống lòng đất. Mà toàn bộ mặt đất khu vực trong Yên Sát Chi Địa đều bị đao ảnh băm thành bùn nhão.
Từ dưới mặt đất bò dậy, thân hình đều dính đầy bùn đất. Bọ ngựa run mình giũ đi bùn đất rồi nhảy ra. Lúc này, xác sống cũng đã ngừng tay đứng ở đó thở hồng hộc.
“Xác sống mà cũng biết mệt nữa hả. Vãi”. Bọ ngựa kinh ngạc trợn tròn mắt thầm nghĩ. Có điều nó không biết là xác sống ba sao đã có linh trí cho nên cũng có một số cử động giống với con người cũng là bình thường. Có điều do dùng Ảo Ảnh Đao quá nhiều làm cho năng lượng của xác sống tiêu hao gần như không còn. Lúc này nó chỉ có thể dùng tốc độ để đánh với bọ ngựa, nhưng cũng đã chậm hơn trước rất nhiều.
Mà bọ ngựa còn chân nguyên sử dụng Đường Lang Xuyên Vân Bộ làm cho tốc độ của nó nhanh hơn xác sống hiện tại rất nhiều. Thân pháp của bọ ngựa lại có phần quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện làm cho xác sống không biết được nó đang ở đâu. Dù vậy, không biết tại sao mỗi lần bọ ngựa chém tới thì nó vẫn kịp đưa đao ra đỡ. Hai bên giằng co hơn mười phút đồng hồ, bọ ngựa lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi. Mà xác sống phản xạ cũng không còn nhậy bén như trước. Nó bị bọ ngựa chém v·ết t·hương chồng chất.
Trên người bọ ngựa thì dính đầy bùn đất, giờ phút này nó cũng không hơi sức đâu mà đi giũ bỏ những thứ này. Hai mắt nhìn chằm chằm vào xác sống, sau đó dồn hết sức lực vận dụng Đường Lang Xuyên Vân Bộ với tốc độ cực hạn lao đến. Một liềm chém vào bụng zombie, bị nó giơ đao ra đỡ. Nhưng mà bọ ngựa mượn thế đạp vào sống đao nhảy lên liềm còn lại chém vào cổ họng xác sống.
Lần này phản xạ không còn kịp nữa bị một liềm này chém ngang cổ họng. Xác sống ba sao c·hết. Bọ ngựa nhanh chóng lấy tinh hạch bên trong người xác sống ra. Đây là một viên tinh hạch ngũ sắc rất đẹp và to hơn những viên tinh hạch của xác sống một, hai sao.
Nó để tinh hạch vào chữ cổ trên tay để hấp thụ năng lượng dị năng. Rồi ngã nhào trên mặt đất thở hồng hộc. Trận chiến này tiêu hao quá lớn, chân nguyên cạn kiệt rồi, cơ thể cũng đạt đến giới hạn rồi. Mà lúc này Yên Sát Chi Địa cũng mất đi tác dụng. Bên ngoài nhìn vào thấy được thân hình dơ bẩn của bọ ngựa ré ngã trên mặt đất Lam vội vàng chạy đến đỡ nó dậy xem xét. Thấy nó không có b·ị t·hương nặng mà chỉ bị một vài vết xước nhưng cũng không an tâm mà mở miệng hỏi.
-Ngươi có sao không? Có b·ị t·hương ở đâu không?
Bọ ngựa lắc đầu ý bảo không có chuyện gì rồi chỉ chỉ những t·hi t·hể xác sống một hai sao b·ị b·ắn hoặc bom nổ c·hết. Biết được nó cần tinh hạch của xác sống nên Lam định đi hỗ trợ thu lại tinh hạch của những xác sống bị g·iết lúc trước giúp nó.
Sau đó mọi người cũng chạy đến thăm hỏi, rồii dùng ánh mắt hâm mộ nhìn nó và Lam. Một lúc sau mọi người mới tản đi, nó được Lam đặt nằm trên một cái áo trên tảng đá. Băng Tâm ngồi ở một bên dùng vải thấm nước lau chùi cơ thể cho nó.
Lúc này trong cơ thể của nó đang có một dòng năng lượng của tinh hạch ba sao biến dị. Mặc dù mệt mỏi nằm ở đó nhưng vẫn âm thầm vận chuyển công pháp đưa năng lượng hấp thụ chuyển hóa chân nguyên. Một lúc sau khi chôn cất những người đ·ã c·hết thì mọi người cũng tiếp tục lên đường. Hai chiếc xe máy dò đường cũng đã bị hư mất. Thêm nữa đoạn đường phía trước này lại không thể di chuyển bằng xe máy được nên mọi người quyết định bỏ luôn hai cái xe máy. Mọi người chia nhau ra khuân vác đồ đạc rồi lên đường. Tối hôm đó họ dựng trại ở bên cạch một vách đá rồi thay phiên nhau canh gác để nghỉ ngơi.
Bọ ngựa lúc này đã có thể tự do di chuyển cho nên nó một mình nhảy lên một tảng đá to gần đó luyện hóa năng lượng còn lại của tinh hạch biến dị ba sao và những mảnh tinh hạch khác. Cả đêm hôm đó nó không ngủ mà chỉ ngồi tu luyện và luyện hóa tinh hạch sớm đã đạt đến Thuần Nguyên cảnh cấp chín.
Sáng hôm sau mọi người xuất phát trong sự âm trầm, không khí có chút nặng nề. Vừa di chuyển không bao lâu mà đ·ã c·hết nhiều người như vậy thì khi đến căn cứ thì không biết còn bao nhiêu người còn sống nữa. Sau khi được mọi người đề nghị thì bây giờ nhiệm vụ do đường được cả bọn giao cho bọ ngựa. Mà nó cũng không phải đi phía trước thăm dò mà chỉ cần nay ở trên cao dùng kỹ năng thiên thú của mình quan sát mấy kilomet phía trước.
Gặp được xác sống hay yêu thú cấp thấp thì đều để mọi người tiêu diệt. Còn nếu thấy được số lượng quá lớn hoặc yêu thú cấp năm(B) hay xác sống bốn sao thì đều đi đường vòng né tránh. Cũng nhờ vậy mà mọi người không có ai phải m·ất m·ạng nữa, còn tinh hạch thu được đều quy cho nó. Thịt yêu thú thì làm thức ăn dự trữ được mấy người lính mang theo.
Từ đó đám người càng có tinh thần hơn. Ban ngày tiến quân, ban đêm nghỉ ngơi rất thoải mái. Một tuần sau đó, đám người gặp được một nhóm người khác cũng đang tiến về phía căn cứ. Người dẫn đầu đám người này là một trung niên đầu trọc tên Kiệt. Tên này tướng mạo hung tàn, dẫn theo đám người toàn bộ đều là d·u c·ôn và phụ nữ xinh đẹp. Mấy tên d·u c·ôn trên tay đều mang theo búa chữa cháy, đao, dao bầu, mã tấu. Riêng tên Kiệt mang theo một thanh kiếm Nhật.
Hết Chương.