Editor: Trịnh Phương
Cố Lan San cũng đi theo. Lúc tính tiền, Thịnh Hoan giành trả tiền. Khi cô ấy nhận lấy tiền lẻ do nhân viên phục vụ trả lại thì giống như là nhớ ra chuyện gì đó, nghiêng đầu sang nhìn Cố Lan San, cười nói: “Đúng rồi, Lan San, chị quên nói cho em biết, ông nội chị mềm lòng, nhất định là Nhị Thập có thể cho nó dẫn chắt trai trở về. Về phần mẹ chị, bà thương Nhị Thập nhất, nếu bà biết em có con, mẹ chị khẳng định sẽ nguyện ý chấp nhận em, khi đó bên ngoài nói bóng nói gió, với tính tình của mẹ chị thì bà chắc chắn sẽ không quản, không loại trừ khả năng bà còn có thể đắc ý khoe khoang cháu mình. Một khi mẹ chị đã chấp nhận em, vậy ba chị liền không còn là vấn đề lớn, chỉ cần mẹ chị một khóc hai nháo ba thắt cổ, ba chị liền không chịu được nữa mà đồng ý theo!”
Thịnh Hoan dừng một chút, còn nói: “Lan San, mặc dù chị hiểu rõ là mẹ quý nhờ con, nhưng nhà chị lại có vẻ không phải dễ nghe như vậy, có chút uất ức em, nhưng mà, Lan San, đây là biện pháp tốt nhất. Nhị Thập là người than của chị, nhưng ông nội cùng ba cũng thế, chị thật sự là không hi vọng bọn họ có chuyện gì không vui với nhau.”
...
...
Ở sân bay, Thịnh Hoan còn nói cô ấy không hy vọng Thịnh Thế cùng ông nội và cha anh có chuyện không vui, đến cứng đối cứng.
Trên đường Thịnh Thế cùng Cố Lan San cầm túi lớn túi nhỏ trở về từ sân bay quốc tế thủ đô, Cố Lan San còn bình tĩnh ôn hòa kể lại cho Thịnh Thế nghe lời nói của Thịnh Hoan. Thịnh Thế thật sự vẫn chăm chú nghe Cố Lan San nói, chờ khi cô đã có thai thì sẽ công khai chuyện của bọn họ ở nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế còn ôm Cố Lan San, chân thành thề thốt, anh sẽ cưới em làm vợ.
Thậm chí, hai người còn thương lượng rằng thứ Hai tuần sau sẽ liên lạc với Tôn Thanh Dương, để cho cô ấy kiểm tra kí thân thể Cố Lan San để biết cách chăm sóc cho cô một cách hợp lí nhất.
Nhưng, trên đời không ai có thể lường trước được mọi chuyện, lúc này lại đột nhiên có chuyện không hay xảy ra.
Việc này còn cố tình vượt ra khỏi phạm vi kế hoạch cùng mong đợi của tất cả mọi người.
...
...
Chuyện này nảy sinh trong một lần tổ chức bữa tiệc trong gia đình ở nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế đi Maldives một tuần cho nên bữa tiệc này anh nhất định phải đi.
Anh xuất hiện tại nhà cũ của nhà họ Thịnh như thường lệ, lại phát hiện sau khi mọi người gặp được anh, giọng nói cũng đều không hề thay đổi, không có gì khác biệt, cho nên Thịnh Thế liền buông xuống sự lo lắng, biết Thịnh Hoan không nói chuyện này với người nhà họ Thịnh.
Mẹ Thịnh vừa thấy Thịnh Thế thì vẫn giống như trước kia, lôi kéo Thịnh Thế, thúc giục anh kết hôn.
Thậm chí lần này cũng không biết mẹ Thịnh lấy ra một xấp ảnh dày, đưa tới trước mặt Thịnh Thế cho anh chọn.
Thường ngày Thịnh Thế chỉ nghe mà không lên tiếng, lúc mẹ Thịnh đang cảm thấy bản thân đã hết kế sách để giữ chân Thịnh Thế mà sắp phát điên, cánh cửa lại được một người khác mở ra, Chung Trạch mặc áo khoác bông đẹp đẽ chạy vào.
“Bà ngoại!”
Mẹ Thịnh vừa nhìn thấy Chung Trạch liền lập tức đứng lên, ôm tiểu Chung Trạch, trực tiếp bỏ mấy tấm hình kia vào trong tay Thịnh Thế, nói: “Nhị Thập, con tự chọn người tốt nhất đi!” Sau đó liền mang Tiểu Trạch đi chơi.
Thịnh Hoan đi tới trước mặt Thịnh Thế, đưa tay đặt lên trên bả vai của anh, cười ha hả cầm mấy bức ảnh, liếc mắt nhìn từng cái một, sau khi xem xét ngắm nghĩa vẫn cảm thấy không thuận cho lắm, liền giễu cợt Thịnh Thế: “A, Nhị Thập, em phát tài nha! Toàn là mỹ nữ như vậy để cho em chọn, mau chọn một người làm vợ đi!”
Thịnh Thế liếc Thịnh Hoan một cái, căn bản không để ý tới bà chị này. Anh bỏ mấy tấm hình còn lại xuống trên khay trà, đứng dậy bắt đầu thúc giục người giúp việc: “Đã có cơm tối chưa?”