Editor: Trịnh Phương.
“Cậu chủ, đã sắp chuẩn bị xong rồi.” Quản gia đáp một tiếng, sau đó liền bắt đầu bày bàn ăn.
Hiện tại mọi người cũng đã sắp tới đủ, đã ngồi xuống.
Ông nội của Thịnh Thế đương nhiên ngồi ở ghế của chủ nhà.
Thời gian đầu của bữa cơm, mọi người cũng bàn luận một vài đề tài lộn xộn lung tung, đến khi ăn được một nửa, mẹ Thịnh lại lên tiếng thúc giục Thịnh Thế kết hôn: “Nhị Thập, con nhìn một chút, nhà họ Trình đều đã có cháu, con còn không chịu kết hôn!”
“Kết hôn là cái gì?” Tiểu Chung Trạch tò mò ngẩng đầu lên, hỏi.
“Bé con, ăn của con đi, đừng hỏi lung tung.” Thịnh Hoan khiển trách con trai mình một chút.
Tiểu Chung Trạch không hài lòng chép miệng, bới hai hạt cơm, lại ngẩng đầu lên, hai mắt vụt sáng, hỏi: “Kết hôn, có phải chính là cưới vợ mới hay không ạ?” d&đ‰l‡q¦đ
“A, tiểu Trạch thật thông minh, chuyện này cũng biết!” Ông nội Thịnh Thế rất vui vẻ mà tán dương Chung Trạch.
Chung Trạch cười rất tươi, nói: “Là Bạc Duệ nói cho con biết, bởi vì gần đây cậu ấy thầm mến một cô gái mười tám tuổi, cậu ấy nói là muốn lớn lên thật nhanh để kết hôn với cô gái kia.”
“Phốc ——” Thịnh Thế suýt nữa cười phun, mở miệng ác độc châm chọc: “Còn chưa đủ lông đủ cánh, cưới vợ gì bây giờ?”
“Cậu nhỏ, cậu đừng có không tin con! Con có chứng cứ!” Tiểu Chung Trạch nhanh chóng bất mãn kháng nghị, sau đó lấy điện thoại di động ra, đưa tới trước mặt Thịnh Thế, nói: “Cậu xem bức hình này, nhìn thấy không? Đây là ảnh chụp chung của Bạc Duệ cùng cô gái kia, cháu còn biết tên tuổi của cô gái này nữa, gọi Lâm Thâm Thâm!”
“Oh, ngoại hình của cô gái này không tồi.” Thịnh Hoan khen tiểu Chung Trạch một câu, sau đó nói: “Tiểu Trạch, ăn cơm.”
Có lẽ là mẹ Thịnh đã nghiện cảm giác thúc giục con trai kết hôn, cho nên liền bất mãn lầm bầm với Thịnh Thế: “Nhị Thập, con nhìn xem, đứa bé năm tuổi đến nhà chúng ta lần trước cũng đã muốn kết hôn, sao con còn không kết hôn!”
Đây là đạo lý vớ vẩn gì vậy?
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, không để ý.
Tối nay Chung Trạch lại cực kỳ nhiều lời: “Cậu nhỏ đã cưới mợ út, không thể thêm một người vợ nữa.”
Lời nói trẻ con không chút kiêng kị này của Chung Trạch lại đâm trúng điểm làm mọi người lúng túng, trong thời gian ngắn, trên bàn ăn có chút an tĩnh.
Nhưng là, tiểu Chung Trạch không có cảm giác rằng không khí có gì không đúng, đặc biệt buồn bực hỏi Thịnh Thế nói: “Cậu nhỏ, ngày hôm trước rõ ràng mợ út có đồng ý với con là tuần này sẽ tới dùng cơm, còn còn muốn mợ út dẫn đi ăn ngon, sao mợ út lại không tới chứ?”
Sắc mặt Thịnh Hoan hơi đổi, lập tức cầm cái muỗng xúc cơm cho tiểu Chung Trạch ăn.
Thịnh Thế làm bộ như không có nghe thấy.
Nhưng lời này của tiểu Chung Trạch vẫn bị ông nội Thịnh Thế nghe được mà ngẩng đầu lên nhìn tiểu Chung Trạch, hòa ái dễ gần hỏi: “Tiểu Trạch, nói cho ông cố nghe, con gặp mợ út ở đâu?”
“Ở Hongkong!” Tiểu Chung Trạch vừa ăn cơm, vừa mơ hồ trả lời: “Cậu nhỏ cùng mợ út ở chung một chỗ, còn mua rất nhiều thứ.”
“Ông nội, chỉ là vừa vặn đụng phải mà thôi, ngày đó con cũng ở đó.” Thịnh Hoan vội vàng lên tiếng giải thích.
“Làm sao có thể ngẫu nhiên đến tận Hongkong chứ?” Giọng nói của cha Thịnh Thế đặc biệt nghiêm túc, ông nhìn Thịnh Thế nói: “Nhị Thập, có phải sau khi ly dị con vẫn không cắt đứt quan hệ với cô ta hay không?”