Edit: Ngọc Hân
Nét mặt Cố Lan San lộ vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Thịnh Hoan, cô thật sự không nghĩ tới Thịnh Hoan thế mà không oán trách cô.
Tuy nhiên, sau khi Thịnh Hoan nói xong mới chân chính đi vào vấn đề chính: “Nhưng Lan San em cũng biết, ở nhà họ Thịnh chị không phải là chủ nhà không có quyền lên tiếng, chân chân chính chính làm chủ nhà là ông nội. Chuyện Nhị Thập là chuyện riêng của nhà bọn chị, đám bác cả sẽ không xen vào nhưng tư tưởng của ba chị tương đối bảo thủ. Em cũng biết ông ấy là quân nhân, xuất thân từ bộ đội, đối với một số chuyện cho tới bây giờ đều đòi hỏi vô cùng nghiêm ngặt, mặc dù có lẽ có chút không thấu tình đạt lý, nhưng chị hi vọng em có thể hiểu được.”
“Cũng không phải chị ép em phải rời khỏi Nhị Thập, chị chỉ muốn nói việc này cũng phải qua Tết. Chuyện em và Nhị Thập ngàn vạn lần đừng để những người nhà họ Thịnh biết. Chị có thể bảo đảm mấy người bọn chị về nhà sẽ không nói nhưng chị không bảo đảm được những người khác sẽ không nói. Dạo này thân thể ông nội không khỏe lắm, hơn nữa tuổi cũng đã lớn, cũng hơn chín mươi rồi, không chịu được giận dữ. Mặc dù ông rất cưng chiều Nhị Thập, nhưng có một số việc ông cũng sẽ không dung túng cho Nhị Thập. Huống chi em còn từng lôi kéo ở bên cạnh Hàn Thành Trì, ba Hàn Thành Trì lại không có tiền đồ như vậy, gây ra chuyện tham ô, trong lòng ông nội vẫn luôn chán ghét, dù sao đó cũng là học sinh một tay ông dạy dỗ.”
“Chính vì mọi người đều quen biết cho nên ai cũng có cảm giác lúng túng. Lan San, không phải chị nói em không thể gả cho Nhị Thập, chị nói là nếu em gả cho Nhị Thập phải có điểm xuất phát tốt, cũng đừng để Nhị Thập về nhà họ Thịnh lấy cứng đối cứng với bọn họ, như vậy không có kết quả tốt gì đâu.”
Cố Lan San nghe đoạn đối thoại rất dài của Thịnh Hoan, trong lòng không rõ có tư vị gì, bản thân cô cảm giác có lẽ mình thật sự không có mặt mũi gặp người nhà họ Thịnh, xem ra là cô lo lắng quá nhiều.
Thật ra cô rất muốn nói cảm ơn lòng bao dung của Thịnh Hoan dành cho cô, nhưng khi cô quay đầu nhìn thấy Thịnh Thế đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh hút thuốc, còn có cả ba chị gái vây quanh anh cười nói chuyện phiếm.
Nhị Thập là đứa nhỏ được bao nhiêu người nhà họ Thịnh nâng trong lòng bàn tay để yêu thương.
Trong nhóm người này anh là người nhỏ tuổi nhất, tất cả mọi người đều nhường nhịn anh.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một Cố Lan San náo loạn mất hết mặt mũi như vậy.
Vành mắt cô không nhịn được hơi chua xót.
Hồi lâu sau cô mới nhìn Thịnh Hoan mở miệng nói: “Chị Thịnh Hoan, chị yên tâm em chắc chắn sẽ không để Nhị Thập làm loạn… Em cũng rất thích Nhị Thập, em muốn ở cùng với anh ấy, nhưng em cũng hiểu bọn em nên làm như thế nào, em sẽ không chọc ông nội và ba….” Cố Lan San nói tới đây hơi ngừng lại, sau đó mấp máy môi nói tiếp: “Thủ trưởng Thịnh bọn họ tức giận.”
Thịnh Hoan nghe Cố Lan San bảo đảm như vậy mới yên tâm, lông mày giãn ra cười khẽ: “Lan San, có em bảo đảm chị yên tâm hơn nhiều.”
Cố Lan San gật đầu không nói thêm gì nữa.
Thịnh Hoan cầm túi xách đứng lên: “Được rồi, thời gian không còn sớm, ba Tiểu Trạch đang chờ bọn chị ở ngoài.”