Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 98: Chương 98




Câu hỏi đó cuối cùng cũng không có người đáp trả, Doãn Doanh lẳng lặng ngước mắt ngắm nhìn Vạn Luân Thành. Trong bóng đêm tăm tối ấy, cô hệt như một kẻ mù đang quờ quạng không tìm thấy được lối ra.

Cảm xúc vẫn luôn được đẩy lên đỉnh điểm, có lẽ cả anh và cô đều có thể cảm nhận được rõ ràng rằng đối phương đang có cùng những xúc cảm thể xác hệt như mình vậy.

Khi họ ở cạnh nhau, chạm vào nhau, khi hai trái tim chung một nhịp đập, hơi thở quấn quýt không rời, cơ thể cũng hòa cùng làm một… khi ấy hai người đều biết rõ trong lòng họ đang dâng trào loại cảm xúc gì.

Nhưng suy nghĩ mỗi người mỗi khác, cũng không thể nắm chắc bản thân hiểu hết được tâm ý của đối phương, biết được họ có cùng chung một tần số rung động giống như mình hay không?

Không có ai dám lên tiếng hỏi.

Người trong cuộc chỉ có thể tiến về phía trước trong sự bất an, do dự và lo lắng: Sợ mình đi sai, sợ mình nhầm đường!

Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dừng lại cả. Cho dù quá khứ đã từng tổn thương lẫn nhau, trong lòng có những vết hằng khó bỏ như vậy, cho dù bản thân không thực sự chắc chắn hiểu hết được đối phương đang nghĩ gì về mình…

Thì cả Vạn Luân Thành và Doãn Doanh đều không lựa chọn từ bỏ.

Có thể họ không cảm thấy chắc chắn, trong lòng vẫn hoài nghi và đầy sự hiểu lầm lẫn nhau, nhưng đến cùng họ vẫn lựa chọn tiếp tục đi tiếp. Chầm chậm bên nhau cảm thụ ái tình đang ngày một dâng trào mãnh liệt hệt như thủy triều vậy.

Mọi thứ đều để trời định đoạt, và họ chỉ tôn thờ cảm xúc của trái tim mà thôi. Khi trái tim rung, mọi lý trí logic trên thế gian này đều quay ngược về số 0, chẳng ai muốn làm một kẻ bình thường khi yêu cả.

Có lẽ họ muốn tiến về phía trước, tiến càng nhanh càng tốt, muốn tìm thấy được chân tình sau bức màn tâm đối đằng kia.

Nửa đời còn lại có thể tìm được người chân thành ở cạnh bên mình, hoặc chỉ là một giây phút ngắn ngủi mà thôi, khi thế gian này lỡ không may đất trời đảo điên hỗn loạn, chỉ cần người đó ở bên cạnh, dù chỉ là một khoảnh khắc, thiên trường địa cữu mãi cũng không muốn tách rời, bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến họ hạnh phúc.



Màn đêm vẫn cứ như thế che phủ cả bầu trời, đêm nay lại là một đêm thác loạn.

Buông bỏ hết tất cả những suy tư sầu nặng trong lòng, ngay lúc này họ chỉ muốn bên cạnh nhau thôi.

Doãn Doanh cũng không nhớ rõ trong suốt cả đêm này, cô và Vạn Luân Thành đã nói với nhau những gì. Duy nhất cái mà cô nhớ được chỉ là từng cú thúc sâu vào trong vô cùng mãnh liệt của Vạn Luân Thành.

Khi anh ta tiến sâu vào tận gốc, tính khí thô dài kia càng lúc càng đâm sâu vào bên trong, hai túi thịt giã thật mạnh vào cánh mông khiến Doãn Doanh bỗng chốc cảm thấy bản thân trở nên ngây dại.

Cô không còn có thể nghĩ được gì nữa cả, ngoại trừ há miệng thở dốc, rên rỉ… Doãn Doanh của lúc này dường như không còn là chính cô nữa.

Cô không còn rụt rè hoảng sợ, lo được lo mất… Chỉ trong khoảnh khắc này, cô chỉ muốn cùng người đàn ông đó trải nghiệm một đêm hạnh phúc mà thôi.

Cô rụt người trong vòng tay của Vạn Luân Thành, cơ thể bị nhồi đầy đến mức không chịu nổi, lại chỉ có thể tự đưa tay tự ôm bụng mình.

“Chậm chút… đau quá…”

Trong bụng có chút đau xót, bởi vì tần suất ra vào liên tục với cường độ cao, chiếc bụng phẳng lỳ của cô thế mà lại nhô lên một đám núi nhỏ.

Gương mặt Doãn Doanh lã chã chực khóc, cô sướng đến đỏ mắt, ngay cả đầu ngón chân cũng không thể tự chủ được mà co quắp lại.

Lúc này cô đang quỳ sấp trên giường, eo hông nâng cao để người đàn ông kia có thể dễ dàng ra vào. Doãn Doanh thống khổ cố gắng quỳ thật tốt, bởi lẽ mỗi lần cô mềm chân muốn ngã, người đàn ông kia lại tát mạnh vào mông cô, hô hấp nặng nề đánh vào sườn mặt mịn màng đang đỏ ửng của Doãn Doanh, anh thấp giọng dặn dò:

“Bé cưng, quỳ cho tốt một chút.”

“Anh muốn ra bên trong… có được không?”

Đêm hôm ấy không biết Vạn Luân Thành đã nói câu đó suốt bao nhiêu lần.

Nhưng lần đầu tiên người đàn ông nọ xuất ra, anh ta không hề xuất bên trong cơ thể của cô. Lúc cao trào đẩy lên đỉnh điểm, vậy mà anh vẫn đủ lý trí để rút ra bên ngoài, ở tại kẽ mông của cô cọ xát nhiều lần, rồi bắn ra trên lưng trần mềm mại trắng mịn của Doãn Doanh.

Doãn Doanh lúc này cảm thấy mình sắp tới giới hạn. Hai chân cô vô lực không thể nào chống đỡ được lâu hơn nữa, theo mỗi lần đâm rút mãnh liệt của Vạn Luân Thành, Doãn Doanh đều như muốn chúi đầu về phía trước, giữ không vững được cơ thể muốn ngã ra.

Đêm dài vô tận, trận chiến ác liệt trên giường vẫn mãi mà không có hồi kết.

Cô mếu khóc, cảm thấy bên dưới càng lúc càng chảy nước lênh láng, cột nước trong cơ thể dường như bị Vạn Luân Thành trút sạch hết ra bên ngoài rồi.

“Rút ra… rút ra đi… ư… a…a… không chịu nổi… sắp- sắp chết mất thôi… hức…”

Doãn Doanh khóc lớn, bị ức hiếp tới mức lần nào lên giường cũng giàn giụa xả van nước mà khóc.

Toàn bộ cơ thể đều bị xâm phạm một cách dã man, lối đi chật hẹp đầy ấm nóng liên tiếp bị mài đến chảy cả nước.