Hai người bốn mắt nhìn nhau không nói gì, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vạn Luân Thành lại chủ động cúi đầu hôn lên đôi môi của Doãn Doanh.
“Ưm…”
Ngấu nghiến một trận cho thỏa nỗi mong nhớ, dường như còn mang theo chút tức giận nào đó nhen nhóm.
Vạn Luân Thành gặm cắn lấy đôi môi cô, giống như muốn trút đi sự uất ức vì bị ngó lơ nãy giờ, anh mút mát phiến môi mềm mại đầy ướt át ấy, lại cạy mở khớp hàm luồn sâu chiếc lưỡi vào trong khoang miệng ấm nóng kia mà càn quấy.
“Ư… chậm đã…”
Doãn Doanh hoảng hốt đưa tay ôm lấy cổ người đàn ông nọ. Nương theo cái hôn đầy mãnh liệt của anh, cô miệng thì từ chối, nhưng cơ thể cũng bắt đầu thành thật trở nên mềm nhũn trong vòng tay của Vạn Luân Thành.
Từng cái hôn nặng nề vương vãi khắp nơi, phủ kín gương mặt cô là những nụ hôn có chút tàn ác của Vạn Luân Thành. Anh liên tục hôn mút gặm cắn, trong hơi thở kia còn mang theo mùi nồng của rượu.
“Vạn… Vạn Luân Thành, anh- anh uống rượu sao?”
Doãn Doanh thảng thốt, đưa tay đẩy gương mặt kia ra xa.
Vạn Luân Thành cũng không nói gì, lại tránh tay của Doãn Doanh, tiếp tục vùi đầu hôn lấy cô. Nhanh như chớp quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào, tận hưởng hơi thở thanh mát của cô gái đang nằm dưới thân mình.
“Doãn Doanh… tôi muốn.”
Vạn Luân Thành từ lâu đã không còn giữ kẽ gì nữa rồi.
Mỗi đêm anh ta muốn, người đàn ông nọ đều sẽ thẳng thắn mà nói với cô.
Bây giờ cũng vậy, không có ngoại lệ.
Người ta thường nói, đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới thật sự không sai chút nào. Chỉ vừa mới va chạm cọ xát nhau một chút liền nổi lên phản ứng. Chẳng mấy chốc, người đàn ông kia không muốn chờ lâu hơn nữa, tay chân cũng bắt đầu táy máy muốn chạm vào cô.
“Này, chậm đã. Không được… dừng lại.”
Doãn Doanh đưa tay bưng mặt Vạn Luân Thành, cố gắng đẩy anh ra, cuối cùng sau bao lần mềm lòng cũng kiên quyết không cho anh được nước làm tới nữa.
“Này! Tôi không muốn!”
Doãn Doanh cương quyết, cô mở to đôi mắt đen láy nhìn Vạn Luân Thành, phát hiện ra đôi mắt ôn nhu kia vẫn nguyên vẹn như cũ nhìn cô không chớp mắt.
Trong bóng tối không nhìn thấy chút ánh sáng nào như thế, vậy mà cô vẫn có thể tường tận nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông kia thông qua ánh đèn xanh nhấp nháy của đồng hồ điện tử đặt ở trên tủ đầu giường.
Ngũ quan cương nghị đó đang chăm chú quan sát cô, gương mặt đẹp như tạc tượng kia khiến trái tim Doãn Doanh cũng theo đó mà hẫng đi một nhịp.
Hơi thở nồng đậm mùi vị nam tính quẩn quanh cánh mũi càng khiến bầu không khí này trở nên ái muội hơn bao giờ hết. Doãn Doanh đỏ bừng mặt, lại cố gắng giữ lý trí của bản thân không để chính mình sa ngã.
“Anh… hôn tôi như vậy là có ý gì?”
Câu hỏi này vừa dứt, không khỏi khiến Vạn Luân Thành cảm thấy sửng sốt.
Cũng không đợi Vạn Luân Thành lên tiếng, Doãn Doanh lại nói: “Vừa rồi là anh đang nhận lỗi với tôi đúng chứ?”
Vạn Luân Thành: “…”
“Anh nhận lỗi với tôi thì anh ấm ức cái gì? Tôi không buồn khi bị hiểu lầm thì thôi, tại sao anh lại tỏ ra giống như bản thân đang bị tôi ức hiếp như vậy?”
Thanh âm hờn mác của Doãn Doanh nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy, đôi mắt cũng long lanh ánh nước vô cùng mê hoặc lòng người.
Vạn Luân Thành trước giờ vẫn luôn như thế, anh ta kiêu ngạo ngang tàn, làm sao có khả năng sẽ ở trước mặt người khác mà nhận lỗi.
Lần này anh ta chủ động làm lành, thật khiến Doãn Doanh càng lúc càng lo sợ. Cô sợ một ngày khi cô không còn đủ tỉnh táo nữa, sẽ trầm mê trong cơn mơ không có chút chân thực nào nhu thế này, sẽ cho rằng bọn họ còn có cái gọi là tương lai!
Đôi môi Doãn Doanh hơi chút mấp máy, do dự một hồi vẫn là quyết định nói ra mấy lời vẫn luôn giữ kín ở trong lòng.
“Vạn Luân Thành anh biết không…”
“Tôi không hiểu giữa chúng ta rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì nữa.” Doãn Doanh cười khổ: “Tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân tôi. Rốt cuộc thì tôi đang nghĩ gì, đang cảm thấy như thế nào, và đang trông đợi gì vào mối quan hệ của chúng ta nữa.”
Trong khoảnh khắc, trái tim vẫn luôn bình yên trong lồng ngực giờ đây lại đập lên thổn thức.
“Nhưng mỗi khi anh hôn tôi như thế này, anh chạm vào tôi… Tôi… tôi cảm thấy rất kỳ lạ.”
Doãn Doanh có chút e thẹn mà nói ra cảm nhận của mình. Cô đưa tay ôm lấy mặt Vạn Luân Thành, vì bối rối mà hơi thở có chút hỗn loạn.
Vạn Luân Thành cúi đầu nhìn cô không chớp mắt, sửng sốt không nghĩ tới cô sẽ nói những lời này.
Nhưng rất nhanh anh đã lấy lại thế chủ động, bắt đầu đưa tay ôm lấy eo của cô, sau một khoảng thời gian dài im lặng, cuối cùng người nọ cũng lên tiếng.
“Rất kỳ lạ sao?” Vạn Luân Thành say mê ngắm nhìn Doãn Doanh, anh tiếp tục hỏi: “Em cảm thấy lạ chỗ nào?”
Thanh âm trầm thấp mang theo sự cám dỗ quanh quẩn khiến Doãn Doanh cảm thấy đầu óc mình mụ mị.
Doãn Doanh: “…” Cô cứng miệng, bối rối do dự một hồi, sau khi nuốt khan một ngụm lấy bình tĩnh mới chầm chậm nói:
“Cảm thấy rất kỳ lạ… Rõ ràng tôi đã nghĩ bản thân không muốn… nhưng… nhưng tôi…”
Doãn Doanh lắp bắp, cô không biết phải diễn tả thế nào, ánh mắt cũng trở nên mông lung.
Vạn Luân Thành vậy mà lại cười, nắm lấy mu bàn tay của cô đưa lên rồi hôn nhẹ một cái.
Có lẽ chỉ anh hiểu rõ Doãn Doanh đang nghĩ gì.
“Có phải cơ thể thì rất thành thật hay không?” Vạn Luân Thành vừa nói, vừa bắt đầu đưa tay sờ nắn cơ thể của cô.
“…”
“Thích được tôi chạm vào, sau đó cơ thể sẽ rất nhanh chóng nảy sinh phản ứng.”
Người đàn ông nọ dùng tay tách mở hai chân của cô, động tác rất chậm, nhưng đủ khiến cho cô cảm thấy thổn thức.
Bàn tay to lớn cũng chạm rãi vói vào trong váy ngủ, vuốt ve nơi mềm mại bên dưới lớp quần lót kia.
“Hưm…”
“Nời này” Anh ta hơi cười, vẫn tiếp tục sờ soạng, giọng nói mang đầy ái muội bắt đầu mô tả chi tiết cảm xúc của Doãn Doanh.
“Khi bị chạm vào, cơ thể giống như bị điện giật vậy, hai chân vô lực, nơi đó thì tê dại bắt đầu chảy nước…”
“Này!”
Doãn Doanh phản kháng, nhưng lại bị Vạn Luân Thành vật nằm ra trên giường, không có cách nào trốn thoát.
Vạn Luân Thành càng nói càng hăng say, những lời trần trụi thẳng thừng đó giống như một đòn chí mạng tấn công vào não bộ thần kinh của Doãn Doanh, khiến cô cảm thấy toàn thân trở nên khô nóng… thật sự giống như những gì Vạn Luân Thành đã nói, bên dưới từ sớm đã ướt đẫm.
Nghĩ tới đây Doãn Doanh liền không khỏi run rẩy.
“Doãn Doanh, em nói xem… phản ứng này của em là vì gì?”
Doãn Doanh nghe không nổi những lời này nữa, cô đỏ mặt cảm thấy ngượng ngùng, ấm ức lên án Vạn Luân Thành: “Vạn Luân Thành, anh quá đáng với tôi!”
Nhưng rất nhanh sau đó cô lại cảm thấy một thứ ấm nóng nào đó đang chọc chọc ở trước bụng mịnh.
Doãn Doanh tròn mắt, cuối cùng phát hiện ra Vạn Luân Thành không biết từ bao giờ đang đem thứ thô lớn kia của anh thoát ra bên ngoài, cọ xát vào người cô.
“Tôi cũng vậy, tôi cũng giống em.”
Vạn Luân Thành cúi đầu, hôn hôn lên vành tai của Doãn Doanh, thanh âm quyến rũ trầm thấp rót mật ở bên tai cô: “Chúng ta giống nhau, đều có cùng một cảm xúc này.”
Doãn Doanh: “…”
“Doãn Doanh em nói đi, rốt cuộc thì chúng ta bị làm sao vậy?”