Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 94: Bình yên bên nhau




Gần đây Doãn Doanh dường như không còn khái niệm về ngày tháng nữa, hầu như mỗi ngày cô đều ở trong nhà, lắm lúc ra đường cũng chỉ để đi mua thức ăn dự trữ mà thôi.

Cuộc sống của cô mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, cứ đều đặn như thế lặp đi lặp lại mãi không có gì thay đổi.

Lối sinh hoạt cũng dần đi vào nề nếp, chẳng rõ từ bao giờ Vạn Luân Thành chuyển hộ khẩu sang nhà cô luôn! Hằng ngày Doãn Doanh đều nhìn thấy anh ta đi đi lại lại trong nhà của cô hệt như anh ta mới là chủ nhân của căn nhà này vậy.

Mà cũng phải… không là chủ thì là gì chứ, cho cô thuê lại giá hời đến vậy kia mà. Đành thôi, Doãn Doanh cũng không chấp nhất Vạn Luân Thành làm gì.

Chỉ cần đều đặn mỗi bữa đều nấu món ngon cho cô ăn, Doãn Doanh biến thành sâu lười, không cần phải làm gì cả.

Mỗi ngày vào sáng sớm, Vạn Luân Thành sẽ rời đi lúc 7 giờ. Doãn Doanh khi đó vẫn còn nằm trên giường ngủ rất say mê.

Cũng không thể trách cô được, ai bảo tối nào Vạn Luân Thành cũng hăng say như vậy, dồn sức đè ép cô, khiến cô trút hết sinh lực, sáng sớm cả người uể oải sau cả đêm dài như vậy cô làm sao có thể tỉnh táo nổi chứ!

Và rồi Vạn Luân Thành là người dậy sớm nhất, hiển nhiên anh cũng là người chuẩn bị bữa sáng luôn.

Người đàn ông nọ rất chuộng những món ăn thanh đạm, hầu như thực đơn mỗi bữa sáng của anh đều chỉ toàn những món ăn thật nhàm chán.

Mỗi ngày đều ăn cháo vào bữa sáng khiến Doãn Doanh cảm thấy vô cùng ngán ngẩm, thế nên đôi khi Vạn Luân Thành vui vẻ, lúc chạy bộ thể dục buổi sáng về nhà sẽ mua cho cô một chiếc bánh bao xá xíu mà cô thích kèm với một xửng xíu mại thơm ngon, Doãn Doanh sẽ vì thế mà vui vẻ cả ngày trời.

Những ngày này cứ như thế mà bình yên trôi qua.

Vạn Luân Thành đi làm từ sớm, còn Doãn Doanh sẽ ngủ tới tận trưa mới thức dậy, đến khi tỉnh dậy món ăn sáng Vạn Luân Thành chuẩn bị cho cô sẽ trở thành bữa ăn trưa. Cứ như thế, ngày này qua ngày nọ, vậy mà đã kéo dài được hai tuần liền rồi đấy.

Hôm nay cũng như vậy, mặt trời lên cao rồi, Doãn Doanh mới mở mắt tỉnh dậy.

Không biết từ bao giờ, Vạn Luân Thành lại có thói quen trước khi đi làm sẽ cúi đầu hôn lên trán Doãn Doanh một cái, sau đó mới chịu rời đi.

Mỗi lần anh hôn, cô đều cảm nhận được hết. Chỉ là cơn buồn ngủ và cơ thể mệt mỏi vì đêm qua hoạt động mạnh, Doãn Doanh mi mắt nhấc lên không nổi, chỉ ậm ừ mấy tiếng trong cổ họng, như là một lời chào trước khi Vạn Luân Thành đi làm mà thôi.

Khi đó anh nhất định sẽ cười trầm một tiếng, lại vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng bảo: “Tôi đi làm đây, dậy sớm ăn sáng, đừng để quá bữa”.

Nhưng mà lần nào thì bữa sáng đó cũng sẽ trở thành bữa trưa.

Hôm nay có lẽ tâm tình của Vạn Luân Thành rất tốt, hoặc là do anh thương tình cô mỗi ngày đều ăn sáng bằng món cháo quế hoa nhạt nhẽo. Doãn Doanh cúi đầu nhìn chiếc bánh bao xá xíu đáng yêu nằm trong lồng bàn, cô lại bất giác mỉm cười.

Doãn Doanh thích ăn bánh bao, nhưng mà Vạn Luân Thành nói bánh bao bên ngoài làm không ngon, cũng không đảm bảo vệ sinh, bình thường rất ít khi chịu mua cho cô ăn.

Không uổng công hôm nay Vạn Luân Thành chiều cô như vậy, còn đi mua bánh bao cho cô. Tối đó Doãn Doanh cũng không thèm lười biếng nữa, hôm nay cô quyết định ra siêu thị mua ít món ngon, tối nay cô sẽ trổ tài.

Cả nửa tháng này đều là Vạn Luân Thành nấu ăn cho cô, Doãn Doanh bị anh chiều riết sinh hư, vậy nên hôm nay bù lại chăm chỉ thay phần những ngày trước.

Vạn Luân Thành chiều tối tan ca về nhà, vừa mở cửa liền nghe thấy mùi canh sườn bò hầm thơm nức mũi bay ra từ trong nhà bếp.

Anh đặt túi xách công sở xuống ghế, đưa tay hơi nới lỏng cà vạt rồi đi thật nhanh vào nơi góc nhỏ Doãn Doanh đang đứng loay hoay kia.

“Em nấu món gì vậy?”

Sớm đã nghe tiếng mở cửa nên Doãn Doanh cũng không mấy giật mình. Chỉ là nghiêng mặt nhìn thấy người đàn ông kia đang kề sát mũi vào nồi canh thơm phức cô đang nấu trên bếp mà ngửi ngửi, Doãn Doanh không nhịn được thảng thốt.

“Này, coi chừng phỏng đó.”

Doãn Doanh đưa tay đẩy anh ra, sau đó lại tiếp tục nếm nước dùng xem thử có vừa vị hay chưa.

“Vừa về tới thì rửa tay rửa mặt đi, tôi nấu sắp xong rồi, dọn cơm ra nữa thôi.”

Vạn Luân Thành nghe thế thì gật gù, song anh vẫn nói:

“Cho tôi nếm với.” anh tiếp tục kề sát mặt tới chỗ cô, muốn cô cho anh nếm thử món ngon.

Doãn Doanh cũng hết cách, đưa cái vá canh tới cho anh nếm thử.

Vạn Luân Thành hơi chép miệng, tiện tay lấy hũ muối bên cạnh, nêm thêm một ít giúp cô.

Doãn Doanh chỉ giỏi ở mảng pha chế mà thôi, còn về phần nấu ăn thì cô cũng chỉ dừng ở mức biết nấu và nấu ăn không tới mức tệ mà thôi. Nếu mà nói là nấu ngon, vậy thì phải thỉnh giáo qua Vạn Luân Thành rồi.

Bất quá hôm nay Doãn Doanh xuống bếp vì ngẫu hứng, Vạn Luân Thành mà chê câu nào, cô sẽ không cho anh ta ăn cơm luôn!

Mà Vạn Luân Thành trước giờ rất ít khi chê bai tài nấu nướng của cô, ngược lại anh ta vẫn luôn động viên Doãn Doanh mỗi khi cô nấu hỏng một món nào đó… Điều này khiến cô cảm thấy rất vui.