Căn nhà hiện tại Doãn Doanh đang thuê không nhỏ mà cũng chẳng to, vừa đủ để một người phụ nữ độc thân sinh sống thoải mái.
Tuy nhiên với cái giá hàng tháng phải trả rẻ đến bất ngờ như vậy, trừ phi là chủ nhà từ thiện, lấy tiền chỉ là hình thức có lệ, bằng không thế nào căn nhà này cũng phải có vấn đề, không bị quỷ ám thì cũng bị ma hù.
Doãn Doanh lúc trước không nghĩ nhiều, cứ cho là người quen của Chung Sở Hòa cho cô thuê, thấy giá hời như vậy, một người tính toán chi ly như Doãn Doanh cảm thấy hợp lý nên cũng vui vẻ dọn vào ở.
Tuy nhiên từ ngày phát hiện chủ nhà của cô và Vạn Luân Thành, Doãn Doanh liền biết vì sao mà giá lại rẻ như cho không như thế.
Hằng đêm đều bị người đàn ông kia dụ dỗ thân mật, tới sáng lại ê ẩm cả người không ngồi dậy nổi… như thế này chẳng khác nào là bị bóng đè? Bất quá ma này vừa điển trai vừa giàu có, mỗi tội tuổi đời có hơi già mà thôi.
…
Những ngày này Doãn Doanh cứ bất tri bất giác mà sống, cô không quá vui vẻ nhưng cũng không phải u uất đau buồn cả ngày đều chỉ biết ủ rũ.
Lần thứ hai thất tình, so với những năm trước đã là tốt hơn nhiều rồi.
Đôi lúc Doãn Doanh cảm thấy, có lẽ cô không đủ yêu Chung Sở Hòa như cô đã nghĩ, nên khi mọi thứ vỡ lẽ cô chỉ cảm thấy hụt hẫng một chút mà thôi, còn lại cũng không có gì thay đổi.
Thế giới này mọi thứ vẫn tiếp tục vận hành, trái đất vẫn xoay, mỗi ngày đều trôi qua thật nhanh, và sẽ không ai ở lại đợi chờ cô lấy lại tinh thần tiếp tục bước tiếp nữa cả.
Tuy nhiên cuộc sống của cô sau khi chia tay không nhàm chán chút nào, bên cạnh cô bỗng dưng lại xuất hiện tình yêu đầu mà cô vẫn luôn giấu kín trong tim.
Doãn Doanh vẫn luôn thấy tủi thân cho chính bản thân mình, bởi lẽ thứ cô mong cầu chỉ là một tình yêu nhỏ bé không gì to lớn, muốn có người bên cạnh yêu chiều và thấu hiểu được cô, làm bờ vai cho cô tựa mỗi lúc cô mệt mỏi. Nhưng sau nhiều năm như vậy, những cuộc tình đổ vỡ, những lần tự mình đa tình hay cả là bị người yêu cắm sừng… cô nhận ra cô vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Doãn Doanh cảm thấy nhàm chán, bây giờ cô chẳng muốn yêu đương gì cả, tâm trạng những ngày này lơ lửng lên xuống, thường xuyên rơi vào trạng thái thất thần không biết phải làm gì.
Và những khi như thế, Vạn Luân Thành đều kéo cô vào trong cái hố sâu không lối thoát của dục vọng, khiến cô trầm mê sa ngã, khiến cô buông thả tìm về bản ngã của mình.
Cô cũng dần không còn lăn tăn nghĩ tới việc đạo lý đúng sai nữa, không quan tâm tới người nọ chính là cậu ruột của bạn trai cũ, cũng không quan tâm tới việc ngày trước giữa cô và Vạn Luân Thành xảy ra những hiềm khích gì.
Cái cách Vạn Luân Thành xuất hiện khiến Doãn Doanh cảm thấy cuộc sống của mình trở nên tươi mới hơn hẳn. Tuy có đôi lúc cô cảm thấy bất lực vì sự tùy tiện của anh, ghét anh ta tuy không yêu cô nhưng vẫn đến với cô vì cảm giác hứng thú về thể xác.
Nhưng không phủ nhận rằng, chỉ như thế thôi Doãn Doanh cũng cảm thấy những ngày này của mình trôi qua đầy bình yên và hạnh phúc.
Không yêu nhau cũng không sao, nhưng dù chỉ là một chút thôi, ngay tại khoảnh khắc này cô muốn được một ai đó bên cạnh vỗ về chăm sóc, quan tâm đến cô… mang đến cho cô cái cảm giác hạnh phúc của một cô gái có được tình yêu.
Quá khứ bỏ đi hết, hiện tại là hiện tại thôi.
Mối quan hệ này… nên đặt tên là gì đây nhỉ?
Doãn Doanh thất thần, trong lúc đó người nằm ở trên lại mạnh mẽ thúc sâu vào trong cơ thể của cô.
“Ưm...” một tiếng rên rỉ dính nị.
Doãn Doanh phát hiện Vạn Luân Thành đang cúi đầu hôn cô.
Cô không tránh né chút nào, mà cũng ngoan ngoãn thuận theo há đôi môi nhỏ đón nhận nụ hôn mãnh liệt từ anh.
Môi lưỡi quấn chặt lấy nhau không rời, hơi thở cũng chồng chất không phân biệt được là của người nào nữa. Tựa hồ như hai linh hồn đơn độc tìm thấy được nhau, quấn quýt mãi không rời.
Mỗi đêm đều sẽ như thế, bị dụ dỗ rồi lại thỏa hiệp đồng ý.
Vạn Luân Thành vẫn hì hục như cũ nặng nề đi sâu vào bên trong cô, anh nâng hai chân mảnh khảnh của cô gái nhỏ lên, điên cuồng mà ra vào nơi huyệt nhỏ mê người đầy ướt át kia.
Cảm giác nơi đó hút chặt lấy anh không ngừng, cơ thể mềm mại uốn lượn như một con rắn nước, và gương mặt tiêm nhiễm tình dục đến đỏ ửng của Doãn Doanh khiến Vạn Luân Thành không ngừng si mê.
Anh cúi đầu hôn lên khóe mắt lem nhem nước của cô, lại miết lấy đôi gò má ửng hồng, hôn qua tới chiếc mũi cao thẳng, cuối cùng là dừng lại ở đôi môi đỏ mọng đang hơi cong cong lên.
Vạn Luân Thành yêu chết dáng vẻ này của Doãn Doanh, ngắm nhìn cô xinh đẹp tuyệt vời nằm dưới thân anh vừa khóc vừa sướng.
Doãn Doanh nức nở, sống chết đưa tay ôm lấy Vạn Luân Thành, chịu đựng từng đợt ra vào vô cùng mãnh liệt của người đàn ông nọ.
“Ưm… a… chết mất… không chịu nổi...”
Doãn Doanh khóc nấc, hai cánh mông của cô bị người đàn ông kia tách mở, hạ thể bị nâng lên cao, hai chân dang rộng ra hai bên chờ đợi từng đợt đâm rút sâu đến lút cán của Vạn Luân Thành.
“Tha… tha cho tôi đi… ưm… không thể, không thể nữa đâu…”
Mặc cho Doãn Doanh than khóc, Vạn Luân Thành vẫn không thương xót cho cô chút nào.
Anh ôm chặt vòng eo của cô mà không ngừng động mạnh thân dưới, thân thể nhỏ bé của cô gái cứ liên tục đưa đẩy theo nhịp, hai mép hoa môi cũng bị kéo căng, tiếp nhận chiều dài vật thô cứng đang đâm sâu vào bên trong.
“Vạn… Vạn Luân Thành… đừng mà…” Doãn Doanh tiếp tục nức nở.
Bàn tay nhỏ bé chống đỡ lấy trước ngực của người đàn ông, yếu ớt phản kháng. Mà Vạn Luân Thành lại càng vì thế mà đâm rút mãnh liệt hơn.
“Ngoan nào, cún con. Không sao hết, không đau mà đúng không?”
Vạn Luân Thành hôn hôn vầng trán mướt mát mồ hôi của cô, an ủi mấy câu.
Anh biết Doãn Doanh không đau, mà cô chính là vì sự khoái cảm dâng lên mãnh liệt lúc này mới than khóc như thế.
“A… a… dừng… dừng lại đi mà…”
Doãn Doanh kêu la trong sự vô vọng, nơi nhạy cảm bị kích thích quá độ, liên tiếp tiết ra chất dịch trắng đục, theo động tác ra vào với cường độ cao, mật dịch bắn ra thấm ướt cơ bụng gồ ghề của người đàn ông kia khiến Doãn Doanh cảm thấy mất mặt.
Cô không đau, quả thực là không đau. Nhưng Doãn Doanh thà rằng cô bị làm cho đau đến phát ngất, còn hơn là lúc này bản thân không thể khống chế được cơ thể đang không ngừng bị làm cho chảy nước.
Cơn cực khoái đến với cô dồn dập, cô bị người đàn ông nọ ép đến mức liên tục cao trào.
Bộ dáng dâm dục của chính cô lúc này thật khiến Doãn Doanh không thể nào tưởng tượng nổi, toàn bộ lý trí như thể bị nhấn chìm thật sâu trong khoái cảm tình dục, không có cách nào thoát ra được.
Rất nhiều đêm như thế đã trôi qua rồi, không biết từ bao giờ cô trở nên phóng túng và thoải mái, thuận theo cám dỗ mà liên tục làm càn…
Nhưng khoảng thời gian này cô lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Nếu như có thể quên hết đi những việc từng khiến bản thân đau buồn thì tốt biết mấy nhỉ?