Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 95: Chẳng mong cầu hạnh phúc




“Sao hôm nay em lại đột nhiên có hứng xuống bếp vậy hửm?”

Vạn Luân Thành vừa húp canh nóng vừa thắc mắc nhìn cô.

Anh khó hiểu cũng phải, dẫu sao cả nửa tháng nay Doãn Doanh ở nhà như bé sâu lười vậy, việc nấu nướng đều giao tới tay anh, đột nhiên hôm nay lại ngẫu hứng xuống bếp trổ tài, khiến Vạn Luân Thành có chút bất ngờ.

Cũng đã lâu rồi không ăn thức ăn Doãn Doanh nấu, mùi vị không khác xưa là bao, còn có phần lên tay hơn một chút, khiến Vạn Luân Thành không khỏi cảm thấy hứng thú.

Doãn Doanh nghe hỏi thì chỉ nhún vai nói không tỏ rõ biểu tình, cũng không muốn nói là vì cái bánh bao sáng nay Vạn Luân Thành mua khiến cho cô cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Cô chỉ đáp bừa: “Tại vì những món anh nấu tôi ăn đã ngán rồi chứ sao?”

Cô cố ý tỏ ra chán ghét, ánh mắt lại lượn lượn nhìn xem biểu hiện của Vạn Luân Thành. Còn hy vọng anh ta sẽ buồn bã hay tức giận gì đó, Doãn Doanh sẽ được một phen trêu chọc cho thỏa thích.

“Vậy ư?”

Nào ngờ, Vạn Luân Thành vậy mà lại không phản ứng gì lớn, ngược lại anh còn hơi cười, không ra vẻ bực tức khi Doãn Doanh nói cô đã chán ngấy những món cơm mỗi ngày anh đều dùng cả tâm huyết mà nấu.

Biểu hiện ngoài dự đoán này của anh khiến Doãn Doanh cảm thấy mất hứng, cô lườm nguýt chê bai anh:

“Thật nhàm chán!”

Thấy Doãn Doanh chán chường lấy đũa châm châm vào bát cơm, Vạn Luân Thành càng cười lớn hơn.

Hai người không nói thêm nữa, bắt đầu chuyên tâm vào việc ăn uống.

Gần đây Vạn Luân Thành rất dịu dàng đối xử với cô, cũng không còn như trước mở miệng ra câu nào là cự cãi với cô câu đấy. Thoạt nhìn anh ta còn ôn nhu hơn ngày trước nữa, đoạn thời gian đường mật vui vẻ đó…

Anh ta hết mực nhường nhịn, ngữ điệu nhẹ nhàng, cử chỉ cũng ôn nhu cẩn trọng, khiến Doãn Doanh có chút không ngờ tới –– Nếu như không muốn nói là cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Cô không hiểu anh vì sao lại hành động như vậy, cũng không thể lý giải được mối quan hệ hiện tại giữa hai người bọn họ là gì và cả cô cũng không dám mở miệng hỏi thẳng.

Cứ như thế bất tri bất giác bên nhau, ngày ngày đều trải qua loại sinh hoạt gia đình đầm ấm hạnh phúc giống như thế này.

Vui thì có vui đó, nhưng cũng chỉ là những niềm vui nhất thời, không thể kéo dài mãi mãi được.

Rồi sẽ đến một lúc nào đó anh ta không ở bên cô nữa, Doãn Doanh nghĩ không biết tới khi điều đó thực sự xảy ra, cô sẽ như thế nào đây?

Trong đầu mải mê suy nghĩ, Doãn Doanh cũng vô thức nhai chậm lại.

Vạn Luân Thành cũng để ý tới biểu hiện này của Doãn Doanh, anh đưa mắt quan sát cô, sau đó lại gắp cho cô một ít thức ăn.

Hai người tiếp tục ăn cơm, lắm lúc Vạn Luân Thành sẽ bình phẩm những món ăn của cô, nói với Doãn Doanh cô đã nêm thừa hay thiếu gia vị gì.

Doãn Doanh sau khi hoàn hồn cũng lắng nghe rất chăm chú, cô vừa ăn cơm vừa chuyên tâm học cách nấu nướng. Muốn đem những chuyện loạn thất bát tao kia quẳng ra sau đầu, dù sao thì cũng chưa xảy đến, nghĩ nhiều tới làm gì cho đau đầu.

Trong một giây phút nào đó bất chợt, lúc nghe Vạn Luân Thành tỉ mỉ chỉ dẫn cô cách nấu ăn, không hiểu tại sao cô lại nghĩ tới Chung Sở Hòa.

Doãn Doanh bất giác thốt lên thành tiếng:

“Sở Hòa chắc là thừa hưởng gen nấu nướng tuyệt phẩm từ anh đúng chứ?”

— …

Lời này vừa thốt ra, dù với Doãn Doanh ban đầu nó cũng chỉ là một câu nói bình thường phù phiếm không đáng để tâm. Nhưng khi phát hiện ra bầu không khí trên bàn ăn chùng xuống, chính cô cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô đột ngột im lặng không nói nữa. Sau đó lại chột dạ nâng mắt nhìn Vạn Luân Thành.

Giây phút đó cô phát hiện ra gương mặt ôn hòa nhã nhặn vừa rồi của anh không biết từ bao giờ đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt rét lạnh như băng đang chăm chú nhìn cô khiến Doãn Doanh lúng túng mà hạ thấp tầm nhìn.

Chết dở… tự dưng cô lại nhắc tới cái tên ấy làm gì!

Cô khó xử chớp chớp hai mắt, cổ họng khô nóng không cất nổi thành lời.

Vạn Luân Thành cũng im lặng không nói gì, anh ta tiếp tục ăn cơm, nhưng vì câu lỡ miệng vừa nãy của Doãn Doanh khiến bầu không khí trở nên căng thẳng, nên bây giờ càng im lặng, cô lại càng cảm thấy nó như một loại áp lực vô hình nào đó đang đè nặng lên trái tim của cô.

Doãn Doanh bỗng dưng bối rối.

Cô liếm môi suy tư một chút, lúng túng gắp thức ăn cho Vạn Luân Thành, muốn xem thử biểu hiện của anh.

Vừa lúc đó, Vạn Luân Thành cũng cất tiếng sau một hồi im lặng kéo dài.

“Lâu rồi không gặp nên nhớ người yêu cũng đúng chứ?”

Thanh âm của Vạn Luân Thành sao lại nghe cay nghiệt quá thể. Anh không nhìn cô, nhưng sự hờ hững đó và lời nói như có dao găm kia khiến cô cảm thấy trong lòng mình trống rỗng.

Doãn Doanh sững sờ, nhất thời không thể nào hiểu nổi vì sao Vạn Luân Thành lại nói ra câu này.

Cô nhớ Chung Sở Hòa bao giờ chứ?

Còn dùng cái danh xưng “người yêu cũ” để mà chỉ đích danh Chung Sở Hòa… Vạn Luân Thành đây rõ ràng là đang muốn chọc tức cô!

Đã rất lâu rồi trong những cuộc trò chuyện của cô và Vạn Luân Thành không hề xuất hiện cái tên “Chung Sở Hòa” này, lâu đến mức Doãn Doanh có đôi khi đã quên đi cái tên đó, cái tên đã từng xuất hiện và làm cho cuộc sống của cô trở thành một mớ hỗn độn!

Ngay tại lúc này Doãn Doanh không biết đáp trả thế nào, cô khó xử nhưng lại không hiểu vì sao mình lại khó xử. Dẫu biết là chính cô mới là người khơi gợi ra cái tên đó trước, chỉ là khi Vạn Luân Thành nói ra lời này, cô lại cảm thấy rất không vui… cảm xúc khó tả lắm!

Doãn Doanh nhíu chặt chân mày, gương mặt tỏ ra tức giận.

“Tôi nhớ anh ấy khi nào chứ? Anh đừng nói linh tinh.”

Mày kiếm của người đàn ông hơi nhướng lên một chút sau câu nói của cô.

“Nhớ khi nào sao?” bỗng dưng Vạn Luân Thành lại bật cười: “Còn không phải em đang nhớ Chung Sở Hòa sao.”

“…”

“Nhắc tới tên cậu ta ngay trước mặt tôi, trong bữa ăn mà chỉ có hai chúng ta. Em nói em không nhớ thì là gì.”

“Tôi–”

Doãn Doanh vốn dĩ còn muốn giải thích, thế nhưng khi nhìn thấy đáy mắt thâm thúy của người đàn ông lướt qua một tia trào phúng, biểu cảm đó của anh đã khiến cô không thể nào cất lời nổi nữa.

“Doãn Doanh, đừng nói dối. Tôi còn không hiểu em nữa sao?”

“...”

Không khí trên bàn ăn vốn dĩ vẫn luôn hòa hợp hiện tại lại trở nên đầy bí bách và ngạt thở.

Lâu lắm rồi mới xảy ra tranh cãi với nhau như thế này, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và biểu cảm thờ ơ của Vạn Luân Thành khiến Doãn Doanh rất không vui.

Cô khó chịu muốn đáp lời nhưng thật sự bây giờ miệng lưỡi khô đắng đến phát nghẹn, nhìn Vạn Luân Thành vẫn luôn tỏ ra mình đúng, nhét miệng vào chữ cô ép cô nhận sai khiến Doãn Doanh cảm thấy ấm ức.

Mà cô lại nghĩ… cô giải thích với anh ta làm gì chứ? Anh ta rốt cuộc là gì của cô, cô cần gì phải giải thích cặn kẽ rằng cô không hề nhớ tới Chung Sở Hòa?

Vạn Luân Thành nói đúng, anh đúng là rất hiểu cô. Hiểu cô tới mức đôi lúc Vạn Luân Thành khiến Doãn Doanh cảm thấy thật hoảng sợ. Bị một người khác nắm thóp… đâu phải là cảm giác dễ chịu gì đâu chứ!

Nhưng lần này thì không phải. Cô không hề nhung nhớ bạn trai cũ gì gì đó như lời anh ta nói, Vạn Luân Thành vu oan cho cô thì thôi đi, còn cứ liên tục nhét chữ vào miệng cô, ép cô nhận sai.

Đáng ghét.

“Anh muốn nghĩ sao cũng được, không liên quan tới tôi.”

Doãn Doanh nói rồi cũng buông đũa không ăn nữa, cô cảm thấy thất vọng về người đàn ông này.

Rõ ràng cô chẳng mong cầu hạnh phúc gì ở nơi anh ta cả, thế nhưng khi anh ta đối xử với cô như thế này, Doãn Doanh lại cảm thấy tủi thân vô cùng.