Doãn Doanh giống như bị ma đuổi vậy mà vội vã chạy ra bên ngoài ngăn cản hành động của Vạn Luân Thành.
Cô chỉ kịp xả cho sạch tóc rồi qua loa lau người, mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất sau đó lại vắt chân lên cổ chạy thật vội ra ngoài.
Bất quá cô đến nơi đã là quá muộn, Vạn Luân Thành vừa hay đã mở cửa, mà người đứng ở bên ngoài quả thực như cô dự đoán, chính là bạn trai cũ của cô – Chung Sở Hòa.
“…” Doãn Doanh cảm thấy cả người mình đều không khỏe.
Có một loại áp lực vô hình nào đó đang đè nặng lên trái tim của cô, khiến nhịp thở trong lồng ngực trở nên hỗn loạn không thể điều chỉnh được.
Doãn Doanh run rẩy quan sát biểu hiện của Chung Sở Hòa, phát hiện ra người đàn ông nọ vô cũng ngỡ ngàng cũng đang hướng ánh mắt về phía cô, mà nhất là khi ánh mắt kinh sợ đó của y lướt qua Vạn Luân Thành. Dường như chính bản thân Chung Sở Hòa cũng không thể tin được vào mắt mình, vừa mới sáng sớm như thế lại thấy cậu ba của y có mặt trong chính căn nhà của cô bạn gái cũ vừa chia tay cách đây không lâu.
“…” Chung Sở Hòa không nói nổi thành lời, trong tay ôm bó hoa hồng cũng chậm rãi vò nát.
Mấy ngày vừa qua làm loạn trước cửa nhà cô cũng đủ mệt mỏi rồi, Chung Sở Hòa sau khi bình tâm ngồi lại suy nghĩ cũng đã thông suốt được một số chuyện. Y biết Doãn Doanh thích mềm không thích cứng, với tính cách của cô mềm mỏng giải quyết thì sẽ êm chuyện hơn, có khi dùng mấy lời ngon ngọt đã có thể dỗ dành lại được rồi.
Những ngày qua là Chung Sở Hòa mất đi khống chế, gào thét ở bên ngoài hẳn là đã dọa sợ không ít đến Doãn Doanh.
Tối hôm qua từ miệng Hà Thương y mới biết được, thì ra cô ta đến tìm Doãn Doanh tỏ vẻ thị uy, không chỉ lộ ra chuyện cô ta là tình nhân của y, còn có thêm một tin tức chất động… đứa con đang mang trong bụng Hà Thương kia lại chính là con của Chung Sở Hòa.
Trong một đêm ập tới những sự việc bất ngờ làm Chung Sở Hòa không kịp trở tay.
Tuy nhiên chuyện Hà Thương y có thể gác lại từ từ giải thích, nhưng dỗ ngọt lại Doãn Doanh, tìm cách nói dối để lấy lại được lòng tin của cô hiện tại mới là điều quan trọng.
Dự án trong tay của Chung Sở Hòa không thể cứ kéo dài chậm trễ như vậy được, đó là tâm huyết của y, y không thể để nó sụp đổ được.
Vậy nên y mới nhân dịp cuối tuần mua hoa tới bày tỏ tấm lòng với Doãn Doanh, cũng hy vọng Doãn Doanh bỏ qua chuyện sai trái của mình. Chung Sở Hòa trước giờ miệng lưỡi ba hoa, rất giỏi nịnh hót, làm vui lòng người khác. Y còn đang nghĩ hôm nay làm một ít việc khiến cô vui, dụ dỗ được cô mở cửa cho y vào nhà, chỉ cần như thế thì sau này Chung Sở Hòa vẫn còn có cơ hội nối lại tình xưa với cô gái này.
Thế nhưng không ngờ tới Doãn Doanh trong mắt Chung Sở Hòa trước giờ vẫn luôn là một cô gái ngoan hiền dịu dàng, thì ra thực chất lại lăng loàn phóng túng như vậy.
Chẳng trách vì sao hôm nay Chung Sở Hòa vừa mới ấn chuông mà cửa nhà đã mở toang, ra là Doãn Doanh không chỉ ở một mình.
Ánh mắt của y căm phẫn quét tới nhìn Doãn Doanh, nhìn thấy cảnh tượng cô nam quả nữ ở chung một nhà như thế, quần áo của Doãn Doanh còn xộc xệch không chỉnh tề, lại nhìn sang Vạn Luân Thành với vẻ mặt đắc ý đang mỉm cười nhìn y, không cần nói gì thì Chung Sở Hòa cũng hiểu ngay được chuyện gì đang xảy ra.
Bất quá Chung Sở Hòa chỉ là đang nghĩ Vạn Luân Thành và Doãn Doanh mới qua lại gần đây, chứ không hề biết được quá khứ trước kia cô và cậu ba của y đã dây dưa cùng nhau như thế nào.
Sự tình vỡ lẽ làm đôi bên ai nấy đều cảm thấy bẽ mặt, Doãn Doanh vô thức đưa tay siết lại cổ áo của mình, bỗng dưng trong lòng nổi lên một trận áy náy day dứt.
Cô nhìn Chung Sở Hòa, muốn mở lời giải thích nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Vả lại, cô giải thích để làm gì với một người đàn ông đã phản bội lại cô như thế?
Nhưng chẳng hiểu vì sao, rõ ràng là Chung Sở Hòa đã phản bội cô, ở bên ngoài cùng người khác xảy ra quan hệ rồi có con, nhưng đến lúc này khi cô bị bắt gặp trong tình cảnh oái oăm, Doãn Doanh vẫn cảm thấy đầy áy náy và ân hận.
Rõ ràng cô cật lực giữ mình không hề buông thả, cho dù nhiều lần bị cám dỗ của tình dục làm tâm trí lu mờ, thế nhưng cô cũng chưa từng có ý nghĩ muốn tổn thương đến Chung Sở Hòa…
Đến tận bây giờ mà Doãn Doanh vẫn không thể hiểu vì sao Chung Sở Hòa có thể đối xử với cô như vậy. Miệng nói yêu cô nhưng lại phát sinh quan hệ cùng người khác… âu yếm người khác… phản bội lại cô.
Lúc này nhìn đôi mắt căm phẫn của người đàn ông kia đang hướng về phía mình, Doãn Doanh thật sự cảm thấy khó xử.
Chung Sở Hòa rất cố gắng kìm chế tâm tình đang vô cùng bất ổn của mình, thế nhưng chỉ nghĩ tới việc Doãn Doanh chia tay mình vì vớ được một tên đàn ông khác ngon lành hơn, y lại không thể chịu được mà phát điên.
Lòng tự tôn bị chà đạp khiến người đàn ông nọ mặt mày xung huyết đỏ bừng bừng.
Đàn ông trên đời này không lẽ đã chết hết rồi sao? Sao nhất thiết phải là cậu ba của y mới được?
Ngày thường bị Vạn Luân Thành chèn ép ở dưới chân đã là quá đủ rồi, bây giờ người đàn ông nọ còn muốn cướp luôn cả bạn gái của y, thật đúng là quá quắt.
Chung Sở Hòa nổi giận, nhưng xui xẻo là y không thể nổi giận trước mặt Vạn Luân Thành được.
Người đàn ông nọ chỉ nhìn Doãn Doanh với ánh mắt căm hận, y thấp giọng hỏi cô.
“Mối quan hệ giữa hai người là gì vậy?”
Câu hỏi này, không cần trả lời cũng biết, Chung Sở Hòa đâu phải là kẻ có mắt như mù, nhìn như vậy mà còn không hiểu thì đúng là đầu óc bã đậu, ăn cám heo mất!
Nhưng không hiểu vì sao y vẫn muốn hỏi. Chung Sở Hòa thực sự muốn nghe Doãn Doanh đáp lời của y, muốn xem thử người phụ nữ này rốt cuộc trơ trẽn đến mức nào.
Ban đầu vẫn luôn tỏ ra là một người rất thanh thuần ngây thơ, đến chạm cũng không cho y chạm, hôn môi phớt nhẹ qua một cái mà cô cũng tỏ ra rất bài xích ngượng ngùng.
Trước đó Chung Sở Hòa còn cho là bản tính của cô như thế, là cô trước giờ chưa từng hẹn hò với ai, nên không quen việc thân mật với người khác.
Chung Sở Hòa cái gì cũng nhẫn nhịn, ở bên cạnh cô hơn một năm này thanh tịnh ăn chay, đến nắm tay hôn môi cũng phải xin phép!
Thế mà bây giờ Doãn Doanh bỗng dưng lại muốn chia tay với y, ra là câu được rùa vàng, quyến rũ cậu ba của y.
Thấy Chung Sở Hòa không thể chấp nhận được việc này, Doãn Doanh rất muốn lên tiếng thanh minh cho bản thân trong sạch, nhưng cô còn chưa kịp nói, Vạn Luân Thành đã thay cô tiếp lời.
Một câu khẳng định cứ như thế mà buông ra không do dự.
“Mối quan hệ như thế nào, con còn không tự mình nhìn ra được sao?”
Doãn Doanh cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, mà phía đối diện, gương mặt của Chung Sở Hòa cũng trở nên biến sắc khi nghe thấy lời này.
“Sau này con phải gọi cô ấy là mợ, đừng quên chút lễ nghĩa mà cậu từng dạy cho con.”
“…”
Chung Sở Hòa nghiến răng nghiến lợi không thể tin nổi vào tai mình khi nghe thấy những lời này, y tức đến muốn thổ huyết. Cặp mắt người đàn ông nọ long sòng sọc, rất muốn mở miệng mắng một câu cho hả giận nhưng hiện tại y lực bất tòng tâm, đành chỉ có thể âm thầm ở trong lòng rủa xả.
Mẹ kiếp, thì ra là bị cắm sừng.
Cũng phải… chẳng trách Vạn Luân Thành lúc trước cứ hay khen Doãn Doanh hết lời hết lẽ, với tính cách ngày thường của Vạn Luân Thành, nào có thể đem lời vàng ý ngọc ngợi khen người khác như vậy được chứ.
Ra là Doãn Doanh cũng chẳng phải lễ độ ngoan hiền gì, dám ở sau lưng của y tằng tịu với cậu ba của y, thật đúng là mẹ nó hoang đường!