Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 83: Ra dáng một người bạn trai chuẩn mực




Chung Sở Hòa tức giận đến mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn không thể đáp trả được câu nào cho ra hồn. Bị cắm sừng như thế mà vẫn phải nhẫn nhịn, đúng thật là bức Chung Sở Hòa đến phát điên.

Nếu như người đàn ông đó không phải là Vạn Luân Thành, thì lúc này Chung Sở Hòa đã nhào vào đánh nhau với tên gian phu rồi.

Mẹ kiếp, Doãn Doanh em giỏi lắm! Dám cắm sừng tôi…!

Người đàn ông nọ cuộn tay lại thành nắm đấm, cật lực giữ cho tinh thần của mình minh mẫn để không phải làm ra những chuyện sai lầm.

Dù sao Vạn Luân Thành hiện tại vẫn còn đang giữ của y một số tiền lớn, mất đi bạn gái đã đành, nếu còn hụt luôn cả số tiền đó, Chung Sở Hòa thực sự sẽ sống không bằng chết.

Y không nói lời nào nữa đã tự mình rời đi, Chung Sở Hòa nghĩ nếu như y còn gắng gượng ở lại nhà của Doãn Doanh thêm ít lâu, dây thần kinh chịu đựng của y hẳn là sẽ đứt ra làm đôi mất!

Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Vạn Luân Thành thôi mà Chung Sở Hòa đã không nhịn được cảm thấy điên tiết rồi.

Đúng là tên cáo già bỉ ổi, đến bạn gái của cháu trai mình mà cũng đành đoạn cướp đi. Ông cứ chờ đó, để xem sau này ông còn có thể đắc ý như thế nữa không.



Nhìn thấy Chung Sở Hòa đi rồi, cánh cửa nhà đóng chặt im lìm. Lúc này Doãn Doanh mới nổi giận đưa tay đánh vào lưng người đàn ông kia một cái.

Lực đạo không nặng không nhẹ, không biết Vạn Luân Thành có cảm thấy đau không, nhưng cô thì thấy đau, cả lòng bàn tay của cô đều ửng đỏ, mà lồng ngực lúc này cũng đang nhói lên từng cơn quặn thắt.

“Tên đểu cáng nhà anh…”

Doãn Doanh mắng một câu rồi lại quay lưng bỏ đi, cô không muốn nhìn thấy mặt tên đàn ông đáng ghét họ Vạn này nữa, anh ta đúng là kẻ điên mà.

Thấy phản ứng của cô, Vạn Luân Thành cũng bình tĩnh mà đáp lại.

“Không phải hận Sở Hòa phản bội em sao? Tôi giúp em trả thù nó rồi còn gì.”

Vạn Luân Thành biết Doãn Doanh nặng tình, đối với chuyện tình cảm cô luôn là người phải chịu nhiều thiệt thòi. Vậy nên Vạn Luân Thành thay Doãn Doanh trừng trị Chung Sở Hòa một chút, dù sao ngay cả chính anh cũng không ưa đứa cháu trai này.

Doãn Doanh bất lực nhìn Vạn Luân Thành, cô bước chân vào bếp, lấy hai bát cháo quế hoa nguội lạnh trên bàn đi hâm lại một lượt.

“Tôi cần anh giúp sao? Anh đúng là rỗi hơi.”

Doãn Doanh nói ngang nói ngược, thế nhưng cô cũng không thực sự nổi giận vì hành động của Vạn Luân Thành. Bởi lẽ nếu như ngay từ đầu cô đã không muốn, thì cô đã lên tiếng ngăn cản anh ta lại rồi.

Nhưng khi nãy trong một giây phút nào đó, cô đã do dự. Cũng bởi vì do dự mà cô lẳng lặng chờ đợi để nhìn xem biểu hiện của Chung Sở Hòa như thế nào khi nghe thấy tin động trời ấy.

Có lẽ trong thâm tâm Doãn Doanh đã có đôi lúc nhen nhóm suy nghĩ muốn thử giả làm người yêu của Vạn Luân Thành, chọc tức Chung Sở Hòa, rồi đứng ở một bên xem y sẽ có phản ứng gì khi phát hiện ra cô ở sau lưng y phát sinh quan hệ cùng với một người khác.

Bị cắm sừng… trong lòng đau đớn thế nào chứ.

Y sẽ tức giận, hối lỗi và nuối tiếc đây? Khi y đã đánh mất đi cô như thế.

Thế nhưng với những biểu hiện lúc nãy của Chung Sở Hòa, khi nhìn vào ánh mắt căm phẫn đó của y, Doãn Doanh chỉ có thể nhìn thấy được sự tức giận mà thôi. Sự tức giận khi mà bị một gã đàn ông khác cướp đoạt đi con mồi ngon trong tay mình.

Doãn Doanh có lẽ chỉ là miếng mồi béo bở giúp Chung Sở Hòa đạt được nguyện vọng – không hơn không kém.

Còn nếu nói là tình cảm sâu đậm không muốn mất đi cô… vậy thì không, dường như Chung Sở Hòa không sợ mất đi cô vì anh yêu cô, anh chỉ sợ mất đi người có thể giúp anh đoạt được những thứ mà anh đang mong muốn thôi.

Và lòng tự tôn tự trọng của một người đàn ông khi bị cắm sừng trỗi dậy, ánh mắt của Chung Sở Hòa lúc đó đều đã bán đứng hết tất cả tâm can của anh rồi. Nó cũng khiến cho Doãn Doanh triệt để mất đi niềm tin về người bạn trai cũ này.

Doãn Doanh cảm thấy trái tim mình bị giày xéo mà đau nhói, uất ức đến không chịu nổi, nhưng lần này cô không tới mức phải òa khóc nữa.

Vạn Luân Thành nhìn thấy phản ứng bình thản của cô, tuy không có gì quá lớn, nhưng anh biết trong lòng Doãn Doanh đang dậy sóng. Anh giúp Doãn Doanh lấy hai bát cháo quế hoa trong lò vi sóng, còn cẩn thận dọn lại bàn ăn, kéo ghế cho cô.

“Trong lòng không vui, thì nên ăn nhiều một chút, kéo lại tâm trạng.”

“…” Doãn Doanh nghi hoặc nhìn người đàn ông kia, cô bĩu môi thầm nghĩ: Anh hiểu tôi đang nghĩ gì sao? Tôi nói tôi không vui bao giờ.

Tuy nhiên cô không hề chống đối mà vẫn rất phối hợp ngồi vào ghế, lại được Vạn Luân Thành điều chỉnh vị trí thật cẩn thận rồi anh mới hướng tới phía đối diện bàn ăn ngồi xuống.

“Ăn đi kẻo nguội.”

Vạn Luân Thành đẩy bát cháo quế hoa về phía cô, còn cẩn thận đưa ly sữa đậu nành mà cô rất thích uống tới.

Doãn Doanh cảm thấy quái lạ, nhìn Vạn Luân Thành bằng đôi mắt khó hiểu. Bình thường anh ta không chu đáo đến như vậy, hôm nay bị hấp à?

“Vạn Luân Thành… anh là có ý gì?”

“Ý gì là ý gì?” Vạn Luân Thành bỗng dưng tươi cười nhìn cô.

Ngày thường vây xung quanh anh ta là bầu không khí u ám cô đã nhìn tới quen mắt bao nhiêu năm nay rồi, đột nhiên bây giờ người nọ tươi cười, đúng là hôm nay ông trời sẽ đổ mưa to! Quái lạ, đúng là quái lạ hết mức.

Đang ngẫm nghĩ, đột nhiên Vạn Luân Thành lại đưa tay chống cằm, hỏi cô.

“Em thấy sao nào?”

“Sao cái gì cơ…?” Doãn Doanh lại xoắn não với câu hỏi khó hiểu của anh, thấy Vạn Luân Thành đang vuốt tóc, bộ dáng yêu nghiệt mở miệng trêu ghẹo.

“Thấy tôi có ra dáng một người bạn trai chuẩn mực không?”

“Khụ!” Doãn Doanh trực tiếp bị dọa sợ.

Vạn Luân Thành tên hâm nhà anh! Cút!