Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 81: Chương 81




Doãn Doanh muốn cự tuyệt những sự thân mật của Vạn Luân Thành, nhưng cô tránh không được. Trong không gian chật hẹp đầy ẩm ướt này, cùng với sự áp sát của Vạn Luân Thành, nếu cô càng cựa quậy thì cơ thể sẽ càng cọ xát vào nhau hơn thôi.

Doãn Doanh cố gắng áp lưng về phía tường để không chạm trúng Vạn Luân Thành, nhưng mỗi lần cô lùi mình về phía sau, Vạn Luân Thành lại cứ lấn lướt sấn tới.

“Vạn Luân Thành anh đừng được nước mà làm tới…!”

Doãn Doanh một tay giữ khăn che thân, một tay đưa lên áp vào lồng ngực của người đàn ông kia đẩy anh ra ngoài.

“Anh đi ra ngoài đi, tôi còn chưa tắm xong.”

Nhưng Vạn Luân Thành bỏ ngoài tai những lời cô nói, anh cúi đầu áp mặt vào hõm cổ của cô, vừa hôn vừa hít hà, thanh âm trầm khàn thật khiến người khác bị cuốn vào trong cám dỗ không lối thoát.

“Cún con, em thơm quá.”

“…”

“Tôi thích em chết mất.”

“…” Gì vậy chứ!

Doãn Doanh cả kinh, ánh mắt cô dại ra khi nghe thấy những lời nói ngọt ngào này.

Những lời này thật rất giống như khi đó anh ta đã nói với cô, khoảng thời gian ngọt ngào của trước đây…

Thế nhưng ngay lập tức cô lại bị nụ cười của Vạn Luân Thành thu hút, khi anh ta nở một nụ cười giảo hoạt đầy tà mị nhìn cô, Doãn Doanh bỗng chốc tỉnh mộng mà thất vọng.

Cô nghĩ Vạn Luân Thành lại đang trêu ghẹo cô mà thôi. Yêu thích gì cô chứ… ngày trước cũng nói thế, nhưng quay mặt đi thì anh lại mua nhẫn tặng cho vị hôn thê của anh ta.

Diệp Tình và Vạn Luân Thành là thanh mai trúc mã kia mà, năm đó…

“A!”

Vốn còn đang thất thần suy nghĩ, bất thình lình, trước ngực Doãn Doanh bị một bàn tay to lớn bóp lấy, bên hong da thịt trần trụi cũng bị sờ soạng một lượt.

“Vạn Luân Thành, anh buông tay!”

Cô gái nọ lập tức thoát khỏi những dòng suy nghĩ phức tạp, cô chống cự vùng vẫy, nhưng càng di chuyển, cơ thể cả hai người càng áp chặt vào nhau hơn.

“Không phải đã nói sẽ trả thù Chung Sở Hòa sao.” Vạn Luân Thành đột nhiên kề sát tai Doãn Doanh mà nhắc nhở.

Hơi thở nam tính phả ra kích thích vành tai mẫn cảm của Doãn Doanh đến ửng đỏ. Mà lời này cũng trực tiếp đả kích đến dây thần kinh của Doãn Doanh, khiến động tác trên tay cô bỗng chốc dừng lại.

“Trở thành người yêu của tôi, em phải học cách thân mật với tôi chứ.”

“Tôi đồng ý trở thành người yêu của anh từ bao giờ?”

Doãn Doanh dù cho đang ở trong tình thế này vẫn rất tỉnh táo mà đáp trả, bất quá Vạn Luân Thành bây giờ da mặt còn dày hơn cả bê tông, anh ta cứ thản nhiên mà đáp:

“Không đồng ý cũng buộc phải đồng ý.”

Nói rồi Vạn Luân Thành lại tự ý hôn môi cô.

“Ưm!”

Doãn Doanh bị hôn đến mụ đầu, cô đưa tay đẩy mặt người đàn ông kia ra, trong phút sơ suất, hai tay đều buông bỏ chiếc khăn mỏng khiến nó rơi xuống đất.

“...”

Khăn phủ dưới bàn chân của hai người mang theo xúc cảm mềm mại làm lồng tơ trên người Doãn Doanh dựng đứng, cơ thể trần trụi của cô gái hoàn toàn phơi bày trong không gian.

Doãn Doanh sợ điếng người, chiếc cổ nhỏ trơn trượt trộm nuốt một ngụm nước bọt.

Vạn Luân Thành vẫn nhìn cô, đôi môi anh cong lên vẻ đắc ý. Người đàn ông nọ còn định cúi đầu nhặt dùm Doãn Doanh chiếc khăn, nhưng cô đã nhanh tay bưng mặt anh không cho anh cúi xuống.

“Khoan đã… Anh không được nhìn!”

Vạn Luân Thành khẽ mỉm cười, thấy cô hốt hoảng anh càng cảm thấy hứng thú.

“Có cái gì của em mà tôi chưa từng nhìn qua đâu nhỉ?” nói đoạn, anh lại rướn người tới hôn chóc một cái vào môi cô: “Bây giờ nhìn thêm chút nữa cũng có sao đâu.”

Vừa dứt lời, người nọ lại như muốn cúi người xuống.

“Này!” Doãn Doanh hoảng hốt: “Đã nói là không được nhìn mà!”

Doãn Doanh vẫn như cũ cương quyết ôm mặt Vạn Luân Thành không cho anh cử động. Cô gấp gáp lúng túng, bộ dạng mười phần có chín phần oan ức khi bị ức hiếp.

“Anh- anh đừng có vô liêm sỉ như vậy!”

Doãn Doanh mở miệng mắng, thế nhưng kinh nghiệm mắng chửi người của cô không có, nói tới nói lui đều chỉ biết nói những câu này, đương nhiên không thể đả kích được Vạn Luân Thành, mà còn khiến anh tăng thêm sự hưng phấn, muốn trêu ghẹo cô hơn.

“Tôi muốn nhìn, em cho tôi nhìn một chút thôi… tôi chịu hết nổi rồi.”

Nói tới đây, đột nhiên không khí trở nên ái muội đến dị thường.

Cơ thể của Vạn Luân Thành lại một lần nữa áp sát tới. Dù anh không nhìn cô, nhưng toàn thân cả hai đều đang dán chặt vào nhau, chỉ cách có một lớp quần áo của Vạn Luân Thành, cô còn cảm thấy có một vật gì đó đang cương cứng chọc giữa hai chân mình.

“…” Doãn Doanh đen mặt.

Cô thật muốn hét: Vạn Luân Thành, cái tên biến thái nhà anh!

Trong lúc đang giằng co kịch liệt, thì đột ngột bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa.

Doãn Doanh bỗng sững người nhìn Vạn Luân Thành, động tác trên tay cũng dừng lại, đại não còn chưa kịp xoay chuyển, người đàn ông kia bỗng dưng không tiếp tục sấn tới nữa.

Anh ta đột ngột tách ra, xoay lưng đi ra ngoài.

Thái độ cũng nhanh chóng thay đổi: “Em mặc quần áo vào đi, tôi ra xem là ai.”

Trong lời nói đó, Doãn Doanh còn có thể ngờ ngợ nghe ra được sự vui vẻ đắc ý của anh ta.

Cô ngơ ngác nhìn bóng lưng của Vạn Luân Thành, đến khi cửa phòng tắm đóng sầm lại cô vẫn còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Vạn Luân Thành bị làm sao thế?

Mà… người ở bên ngoài là ai? Ai lại đến nhà cô vào lúc này chứ?

Bất chợt, trong tâm trí Doãn Doanh lại hiện lên hình ảnh của Chung Sở Hòa. Ngay tức khắc, sắc mặt cô chuyển biến phức tạp.

Khoan đã, không được, không thể để Vạn Luân Thành mở cửa được!