Mệt mỏi thở dài, Doãn Doanh cũng thôi không để tâm tới anh nữa.
Cô đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo, lúc xong xuôi mọi việc người nọ còn cẩn thận vạch cổ áo ra xem thử một vòng. Tuy nhiên không cởi hết ra thì rất khó để nhìn thấy bên trong, cô lại tự mình lột sạch quần áo.
Nhìn trong gương làn da trắng muốt của Doãn Doanh không có dấu hiệu ái muội nào để lại cả… lúc bấy giờ cô mới có thể nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Quần áo dù sao cũng đã cởi, Doãn Doanh tiện thể tắm rửa gội đầu cho sạch sẽ. Bình thường cô rất ít khi gội đầu vào sáng sớm như thế, nhưng mấy nay trời nổi giông bão, thời tiết lạnh khiến cô cũng ngại đụng phải nước.
Doãn Doanh bước chậm vào buồng tắm đứng, vừa mới mở nước xối sạch một cái mà cơ thể đã không ngừng phát run.
Làn da trắng ngay tức thì rộp lên một mảng da sần sùi, Doãn Doanh rùng mình, đột nhiên nghĩ tới đầu mình cũng hơn hai ngày rồi chưa gội, nhớ tới Vạn Luân Thành khi nãy còn nằm ôm sát cô như vậy… cằm anh ta còn đặt lên đỉnh đầu của cô.
Gương mặt Doãn Doanh ngay lập tức biến sắc, cô nuốt khan một ngụm bắt đầu hoài nghi không biết Vạn Luân Thành khi ấy… có nghe thấy mùi gì kỳ lạ rồi không?
“…”
Doãn Doanh đứng trong phòng tắm tự mình chết lặng, cô không ngừng cầu mong người đàn ông kia bị ngạt mũi hoặc mất thính giác luôn rồi đi!
Chết mất thôi, thật mất mặt.
Trong lúc Doãn Doanh đang tắm rửa gội đầu, đột nhiên ngoài cửa lại truyền tới tiếng gọi của Vạn Luân Thành.
Thanh âm rất khẽ, nhưng đủ làm Doãn Doanh run tay.
“Cún con?”
“…” Doãn Doanh quyết tâm giả chết.
“Em ở trong đó phải không.” Vạn Luân Thành hỏi đùa cho vui, anh hơi cười, đưa tay vặn nhẹ tay nắm cửa.
Cũng may mắn là trước đó Doãn Doanh đã nhanh tay chốt cửa rồi, Vạn Luân Thành mở ra không được, chỉ có thể kéo theo mấy tiếng lạch cạch khi vặn khóa mà thôi.
Thế nhưng tiếng động này cũng đủ làm kinh động đến Doãn Doanh rồi, cô giật mình lùi người về phía góc tường, cho đến ghi gót chân chạm vào tường gạch lạnh lẽo ở sau lưng, cô gái nhỏ lại lớn tiếng cảnh cáo.
“Anh không được mở cửa đâu đấy!”
Nhưng bóng dáng mờ ảo của người đàn ông kia ở sau cánh cửa phòng tắm vẫn không mảy may di chuyển, trái tim Doãn Doanh càng lúc càng đập mạnh, cô lo lắng nhìn về phía ấy.
Anh ta đứng im ở đó, bàn tay lại liên tục vặn tay nắm.
“Vạn Luân Thành! Anh không được vô đây. Anh vô đây, tôi- tôi…”
Doãn Doanh cảm thấy miệng lưỡi của mình quíu lại nói không được gì nữa rồi, mà Vạn Luân Thành càng thấy cô gấp gáp thì anh càng vui vẻ đắc ý.
“Mau ra ăn sáng đi, tôi làm bữa sáng cho em rồi.”
Nói rồi, còn không đợi cô tắm rửa sạch sẽ để ra ngoài, người đàn ông nọ cũng chẳng chừa lại cho bản thân mình chút liêm sỉ nào hết, anh ta tìm lấy chìa khóa nhà tắm của cô, ngang nhiên cắm vào chốt.
Nghe thấy tiếng động, Doãn Doanh liền biết không xong rồi, cô hốt hoảng gọi tên anh một cách lộn xộn, cũng không biết bản thân đang nói gì nữa.
“Vạn- Vạn Luân Thành! Anh… anh…”
Thanh âm của cô trở nên lắp bắp nói không rõ lời, lúc này đầu cô vẫn còn dầu gội rửa chưa trôi, cơ thể thì dính đầy bọt xà phòng. Doãn Doanh với tay vội lấy khăn tắm choàng lên người. Nhưng còn chưa kịp quấn lại cho tử tế thì người đàn ông kia đã tiến vào tới nơi.
“A!”
Phòng tắm chật hẹp vang vọng tiếng la hét của Doãn Doanh. Cô tròn mắt nhìn người đàn ông kia, mắng anh ta vô sỉ.
“Vạn Luân Thành, anh cút ra ngoài cho tôi, hạ lưu, bỉ ổi!”
Doãn Doanh nắm chặt tắm khăn mỏng che chắn cơ thể của mình, trừng mắt nhìn người đàn ông kia, giận anh ta đến mức cả gương mặt của cô đều đỏ ửng.
Uổng công khi nãy cô còn tin tưởng nghĩ anh ta sẽ không tới mức vặn cửa phòng tắm của cô ngang nhiên xông vào như thế. Nào ngờ tên đàn ông xấu xa này cái gì cũng dám làm!
Trong phòng tắm hơi nước vẫn còn vương vấn, khung cảnh mờ mờ ảo ảo ẩn hiện bóng dáng của một cô gái cả người không có lấy một mảnh quần áo che thân.
Dù cho có tấm khăn mỏng kia thì đã sao? Ngăn được ánh mắt của anh nhìn thấy một số nơi nhạy cảm, nhưng làn da trắng sứ như đang phát sáng đó làm sao có thể hoàn toàn che khuất được.
Vạn Luân Thành nhìn đến nóng mắt, thế nhưng anh vẫn ung dung tiến vào bên trong phòng tắm mà chẳng chút vội vàng, bên môi còn nở một nụ cười tà mị trêu ngươi người khác.
“Vạn Luân Thành, anh đứng yên đó, anh không được tiến tới.”
Doãn Doanh cứ rối loạn bật thốt ra mấy câu ngăn cản, nhưng hiển nhiên chẳng có chút tác dụng nào với Vạn Luân Thành cả.
Người đàn ông cao lớn nọ chẳng mấy chốc đã đứng ở ngay trước mặt cô, thân hình vạm vỡ chắn trước tầm nhìn của Doãn Doanh, anh ta nở một nụ cười yêu nghiệt, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má ửng đỏ của cô.
“Ra ngoài ăn sáng thôi. Có cháo quế hoa em thích, tôi còn mua sữa đậu nành nữa.”
“…” Doãn Doanh im lặng không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn người đàn ông kia thôi – Ra ngoài ăn sáng á? Kêu tôi ra ngoài mà anh cứ đứng chắn trước mặt tôi như vậy, bảo tôi làm sao ra đây?