Một giấc ngủ thật dài nhẹ nhàng trôi qua giữa đêm mưa giông gió. Suốt cả đêm này, Doãn Doanh bất tri bất giác rúc vào lồng ngực của Vạn Luân Thành tìm kiếm hơi ấm quen thuộc mà cô đã từng lạc mất suốt ba năm nay.
Cô đã mơ một giấc mơ hết sức đẹp đẽ, trong mơ cô nhìn thấy bản thân mình và Vạn Luân Thành của sáu năm trước. Khi đó cả hai vừa mới gặp nhau, từ hai người xa lạ chẳng biết bắt đầu từ lúc nào lại có mối liên kết chặt chẽ với cuộc sống của đối phương đến thế.
Chắc có lẽ bắt nguồn từ một đêm hoan ái kia, Doãn Doanh đã đem lòng yêu mến một người đàn ông cách mình tận 12 tuổi.
Trong giấc ngủ say này, đôi môi Doãn Doanh luôn bất giác mỉm cười hạnh phúc. Dường như đã lâu rồi cô mới có lại một giấc ngủ ngon đến như vậy.
Lúc Doãn Doanh tỉnh giấc, ngoài trời đã ngừng lại những cơn gió mạnh.
Cô gái nhỏ mơ mơ màng màng đưa tay sờ soạng bên cạnh giường. Khác biệt với cảm giác ngày thường chỉ là chăn đệm mềm mại, lúc này xúc cảm truyền tới lòng tay khiến Doãn Doanh dần dần trở nên tỉnh táo.
Cô mở to hai mắt, đập vào thị giác đầu tiên chính là lồng ngực rắn chắc của người đàn ông nào đó. Tuy là quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, nhưng Doãn Doanh lại không nhịn được giật bắn mình ngồi bật dậy.
“Vạn Luân Thành!”
Tiếng la hét như xé lụa vang lên phá tan bầu không khí yên bình của căn phòng, còn thủ phạm vừa mới gây ra thanh âm phóng đại cực lớn này hiện giờ đang ôm chặt chăn bông mềm mại, bò ra ngoài góc giường.
Hai mắt cô mở to hết cỡ nhìn người đàn ông kia đang nằm nghiêng người chống tay tựa cằm, ánh mắt yêu nghiệt của anh ta phóng điện về phía cô.
Vạn Luân Thành khẽ cười, còn trêu ghẹo Doãn Doanh.
Anh ta “ơi” một tiếng đáp trả, cùng với điệu bộ vô cùng càn rỡ: “Vừa ngủ dậy liền cảm thấy nhớ tôi rồi sao?
“…” – nói năng xằng bậy cái gì vậy!
Doãn Doanh sợ chết khiếp, vừa tỉnh dậy gặp Vạn Luân Thành, cô còn tưởng bản thân gặp phải quỷ!
Anh ta sao- sao có thể vào được phòng của cô kia chứ, không phải đêm qua Doãn Doanh đã khóa chặt cửa rồi sao?
Rồi bọn họ còn ôm nhau ngủ như thế… Đừng nói đêm qua…
Doãn Doanh mơ hồ nhìn về phía Vạn Luân Thành, còn chưa mở miệng hỏi thì Vạn Luân Thành đã biết cô đang suy nghĩ điều gì. Anh thản nhiên ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt cô mà điềm nhiên nói ra chuyện xấu của mình đêm qua.
“Em nghĩ tôi không có chìa khóa phòng của em sao?”
“…” Doãn Doanh đổ mồ hôi lạnh, tay cũng bất giác sờ sờ vào người mình, phát hiện quần áo vẫn còn nguyên vẹn.
“Nhân lúc em ngủ, tôi đã mở cửa đó.”
“…”
“Em xem, em ngủ say như vậy, ôm chặt lấy tôi không buông, lúc ngủ còn chảy cả nước…” - “Này!”
Doãn Doanh sợ khiếp, cô đỏ mặt vội trườn người tới, đưa hai tay che miệng Vạn Luân Thành lại không cho anh tiếp tục nói bậy nữa.
Lúc chuyển động, chiếc chăn ấm cũng từ trên người cô rơi xuống, phát hiện thấy bản thân thật sự vẫn còn mặc đồ nguyên vẹn không thiếu sót một mảnh vải nào, lúc này Doãn Doanh mới yên tâm hơn.
Nhưng Vạn Luân Thành đúng là mặt dày không có liêm sỉ, anh kéo tay của cô ra, tiếp tục nói lời hạ lưu.
“Chảy nước miếng thôi mà, có gì mà ngượng hửm?”
Tiếng cười trào phúng bật ra từ đôi môi mỏng bạc của người đàn ông này khiến Doãn Doanh cảm thấy chán ghét.
Cô trừng trừng ánh mắt oán giận nhìn người kia, thầm nghĩ: Nết ngủ của cô xấu như thế bao giờ… Vạn Luân Thành rõ ràng là đang nói dối.
Nhưng Doãn Doanh cũng không đủ tự tin, cô vô thức đưa tay bôi miệng mình.
Thấy biểu cảm thú vị của cô, Vạn Luân Thành càng cười lớn hơn, tiếp tục trêu ghẹo.
“Đêm qua cái gì tôi cũng thấy, cái gì tôi cũng sờ hết rồi.”
“Bây giờ muốn tôi đọc ra số đo 3 vòng của em cũng có thể đó.”
“Vạn Luân Thành, anh đừng nói nữa…!” Doãn Doanh nóng mặt, cô tiếp tục ngăn lại giọng nói đùa cợt kia.
Đúng là cơ thể không đau nhức, quần áo vẫn còn nguyên vẹn thì đêm qua không có khả năng bọn họ xảy ra chuyện gì được. Nhưng Vạn Luân Thành nói những lời hạ lưu vô sỉ như vậy, cô càng nghe càng cảm thấy ngượng ngùng, trái tim cứ liên hồi đập mạnh thật chẳng ra làm sao.
Cho dù không tiến tới bước cuối cùng thì sao chứ… đêm qua chẳng phải đều bị người đàn ông này ăn đậu hũ hết rồi sao?
Doãn Doanh đưa tay che chắn trước ngực, càng nghĩ càng bực.
Cũng do cô, uống thuốc an thần xong lại ngủ ngon như vậy, người đàn ông này suốt cả đêm nằm trên giường mà cô cũng không hay không biết.
Mắt thấy Doãn Doanh đang phân tâm suy nghĩ gì đó, Vạn Luân Thành tiếp tục ba hoa.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, có gì mà em phải ngượng?”
Gương mặt của người phụ nữ kia trong tức khắc trở nên rạng rỡ mây hồng, Vạn Luân Thành càng không nhịn được mà nhếch miệng cười, anh càng nói càng hăng say, phải chọc cho tới khi nào cô mặt đỏ tía tai, uất ức đến hốc mắt rướm đầy hơi sương thì anh mới chịu.
“Vạn Luân Thành anh có thôi ngay đi không!”
Doãn Doanh tức giận với lấy chiếc gối bên cạnh quăng vào người anh, không cho anh có cơ hội nói nữa. Đợi đến khi người đàn ông nọ đưa tay đỡ lấy gối xuống, cô gái bên giường đã rời đi rồi.
Doãn Doanh xuống giường thì liền chạy trốn vào trong phòng tắm không muốn tiếp tục đối mặt với Vạn Luân Thành nữa, đóng sầm cửa lại, cô cũng tiện tay khóa chốt luôn.
“…”
Giây sau đó Doãn Doanh bắt đầu nhìn tay nắm cửa đã bị mình khóa lại kia, mày liễu người phụ nữ nọ bất giác nhíu chặt, cô thật hoài nghi không biết Vạn Luân Thành còn có thể mở được chiếc cửa này hay không…
Anh ta xảo quyệt mưu mô như vậy, chìa khóa phòng tắm có khi nào cũng nằm trong tay anh ta?
Có khả năng lắm.
Nhưng mà thôi bỏ đi… đâu có lý nào người đàn ông nọ lại vô sỉ đến mức ấy!
Doãn Doanh nghĩ nghĩ rồi lại áp sát tai mình về phía cửa nghe ngóng xem bên ngoài Vạn Luân Thành đang làm gì. Bất quá cô chẳng nghe được gì hết, dường như Vạn Luân Thành đã ra khỏi phòng rồi.