Anh vén mép môi của cô sang một bên rồi đỡ tính khí chen vào, vì sợ Doãn Doanh đau, người đàn ông nọ vỗ vỗ mông cô trấn an.
“Đừng cắn môi.”
“… Tôi cho em cắn, em cắn tôi đi này.”
Vạn Luân Thành cúi thấp người xuống ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của cô gái nhỏ.
Doãn Doanh vì sợ hãi mà choàng tay ôm chầm lấy anh.
Giây phút căng hung khí thô to kia đẩy vào bên trong huyệt động, vách thịt mềm bị vật lạ xâm nhập mà hoàn toàn mở rộng ra.
“A… Đau!”
Doãn Doanh khóc lóc há miệng cắn lên bả vai người đàn ông nọ. Vạn Luân Thành bị cắn chỉ hơi nhíu mày khó chịu, tuy nhiên hiện tại người anh em của anh bên dưới càng khó chịu hơn gấp bội.
“Cún con, ngoan, thả lỏng… thả lỏng chút nào.”
“Ư… ưm…”
“Mẹ kiếp, bé cưng, em kẹp tôi đến gãy mất.” Vạn Luân Thành cười khổ.
Trụ thịt mập mạp trong huyệt động ấm nóng đang chảy nước dầm dề đứng yên không cử động, Vạn Luân Thành chậm rãi chờ đợi Doãn Doanh thích ứng với kích thước của anh.
Mà cô hiện tại chỉ có thể khóc, thân dưới nữ tính vừa đau vừa tê dại, cảm giác cọ xát càng lúc càng ăn mòn lấy lý trí của cô.
Quy đầu cực lớn đang đâm sâu vào bên trong khiến cô thấy khó chịu, Doãn Doanh ngửa cổ thở dốc, lại nghe Vạn Luân Thành bên cạnh an ủi động viên.
“Thả lòng, ngoan, nhìn tôi nào.”
“Hít thở sâu một chút.”
Vạn Luân Thành đưa tay bóp nhẹ lấy chiếc cằm của Doãn Doanh hướng về phía mình. Bàn tay bên dưới cũng nhẹ nhàng kích thích hạch thịt đang sưng lên của cô, muốn mau chóng kích thích cảm giác của Doãn Doanh, giúp cô phân tán sự đau đớn khi chiếc màng bên trong đang bị phá rách.
Khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh ướt đẫm nước mắt của cô, tính khí dường như càng trướng to hơn một vòng.
“Ưm!”
Doãn Doanh thở dốc không ngừng, cố gắng thả lỏng cơ thể nhưng lại quá khó.
Trong lúc loay hoay không biết phải làm sao, Doãn Doanh gấp đến muốn khóc tới nơi thì lại thấy bàn tay to lớn của người đàn ông kia đang đưa tới vuốt ve gương mặt mình.
Cô tủi thân dụi dụi mặt mình vào lòng bàn tay anh, lại hít sâu một hơi cố gắng thả lỏng cơ thể tiếp nhận Vạn Luân Thành.
Thanh âm nho nhỏ của cô gái vang vang: “Chú… chú cứ tiếp tục đi…”
“Tôi… ko sao rồi…”
Vạn Luân Thành vốn đang chật vật, bị gọi một tiếng “chú” này bỗng chốc cũng trở nên bất đắc dĩ.
“Chú?”
“… Dạ?”
“Em gọi tôi là chú?”
Vạn Luân Thành vừa hỏi vừa bắt đầu động thân dưới thúc lên phía trước một ít.
“Ưm… a…”
Doãn Doanh xanh mặt, vội đưa tay nắm lấy bả vai người đàn ông kia. Cô đỏ mắt không hiểu vì sao Vạn Luân Thành nổi giận, nên lại nhỏ giọng hỏi lại.
Bất quá chỉ toàn nghe tiếng rên rỉ ư ử: “Ư… a… sao… sao thế ạ? Tôi nói gì sai sao… Aaa…”
Mẹ nó thật dâm – Vạn Luân Thành tặc lưỡi, dục vọng trong ánh mắt cuồn cuộn dâng trào rất khó lòng đè nén.
“Cún con, em đúng là biết cách chọc tức tôi.”
Lúc này Vạn Luân Thành cũng không khách sáo nữa, thấy Doãn Doanh đã quen thuộc với kích thước của mình, nam nhân chống đỡ tính khí trong cơ thể mềm mại của cô, thẳng thắt lưng đâm rút ra vào, nhịp nhịp đưa đẩy.
Máu tươi cùng mật dịch dính trên bao cao su khiến ánh nhìn của Vạn Luân Thành trở nên nóng rực. Anh tiến quân thần tốc, không ngừng giữ eo cô gái rồi đâm sâu tính khí vào bên trong.
“A…”
Sự va chạm này khiến Doãn Doanh không kìm được rên rỉ từng tiếng dâm đãng.
Vạn Luân Thành nâng hai chân xụi lơ của cô lên vai mình, vật dưới thân cũng như gắn động cơ, bắt đầu đâm thọc vào sâu bên trong cơ thể mềm mại, ép cô run rẩy cong người chảy nước dầm dề.
Mật dịch ngọt ngào càng làm nơi giao hợp trơn tuột dễ dàng ra vào hơn, Vạn Luân Thành cười một tiếng, bắt đầu trêu ghẹo cô.
“Quỷ nhỏ dâm đãng, em xem em hư chưa này.”
“Chú… a… chú đừng nói nữa… mà… Ưm!”
Vạn Luân Thành nhíu mày không vui, tiếp tục đâm liên hồi vào huyệt động nhỏ hẹp của cô.
“Gọi ai là chú hả?”
“Chú… chú! Vạn- Vạn gia… ưm!”
Doãn Doanh nói không nổi nữa, cất lên lời nào cũng đều là những tiếng rên rỉ kéo dài.
Chiếc bụng nhỏ bị đâm đến gồ lên thành một khối, hai chân cô vô lực không thể quấn nổi chiếc eo đang không ngừng đưa đẩy của Vạn Luân Thành nữa.
Ánh mắt cô dại ra nhìn trần nhà, khoái cảm mãnh liệt đầy mới lạ ập tới khiến thần trí của cô trở nên mơ hồ không thể tỉnh táo nổi.
Thích quá… không hiểu vì sao càng lúc càng cảm thấy sảng khoái…
Doãn Doanh há miệng vừa thở dốc vừa rên rỉ, thanh âm dính nị ngọt ngào rót vào tai Vạn Luân Thành hệt như một loại xuân dược kích thích thần kinh của người đàn ông kia.
Doãn Doanh đưa tay bấu lấy vai Vạn Luân Thành, chẳng rõ cô đã ra liên tiếp mấy lần rồi mà người đàn ông này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Không chịu nổi nữa… đừng mà… chết mất… ưm… aaa…”
Lần đầu làm tình là một trải nghiệm vừa đáng sợ lại vừa kích thích đến điên đầu. Doãn Doanh bị loại khoái cảm này dày vò đến muốn phát điên lên được. Cô hét chói tai, dường như lại sắp cao trào thêm một lần nữa.
Mà lúc này Vạn Luân Thành cũng gần như tới giới hạn.
“Đợi tôi, chúng ta cùng tới.”
Người đàn ông nọ nâng lên eo lưng thon thả của cô gái, kéo rút phân thân ra bên ngoài rồi lại tàn nhẫn đỉnh sâu vào bên trong, liên tục như vậy đâm rút đẩy đưa rất nhiều lần mới thỏa mãn phóng thích.
Khoảnh khắc chất dịch đặc sệt kia tiết ra bao cao su, bên trong cơ thể Doãn Doanh cũng cảm nhận được sự ấp nóng đến bỏng người.
Trái tim Doãn Doanh rung lên một trận, sau đó cô gái nọ lại chìm vào trong một giấc ngủ thật sâu.
Đêm xuân dài vô tận, đôi nam nữ trên giường âu yếm ôm nhau nhập mộng.