Nước mắt giàn giụa tuôn rơi đầy mặt. Cảm giác quái lạ của cơ thể hiện thời khiến đầu óc cô mơ màng, Doãn Doanh khóc đến đỏ mắt, nước mắt loang loang trên gương mặt khả ái xinh đẹp của cô thật động lòng người.
Đôi chân cô gái nhỏ mềm nhũn bị dạng rộng ra hai bên, lúc này cô như một con cá mắc cạn vậy, khổ sở vô lực cả người đều chỉ biết dựa vào lòng người đàn ông nọ.
“Em làm được mà, đừng khóc nữa.”
“Hức ức…”
“Em xem, bên dưới ăn được hai ngón tay của tôi rồi này.”
“…”
Hòa lẫn trong không gian là tiếng khóc ấm ức của Doãn Doanh cùng với thanh âm trầm thấp đang dỗ dành của Vạn Luân Thành.
Anh hơi nâng người cô một chút, giúp cô cúi đầu nhìn rõ hạ thể của mình.
Nơi tư mật mềm mại đang hút lấy ngón tay của Vạn Luân Thành, khi anh rút nhẹ hai ngón tay ra, mật dịch trơn ướt cũng theo đó dầm dề chảy xuống từ kẽ mông thấm ướt ga giường.
Doãn Doanh nhìn đến đỏ cả mắt, tiếng nức nở vẫn còn nhưng dường như cô đã ngừng khóc.
“Tôi nói đúng chứ? Em vẫn đang làm rất tốt mà không phải sao?”
Lời khen thưởng này đến bên tai làm trái tim của Doãn Doanh càng thêm mãnh liệt đập mạnh. Cô bối rối không biết phải làm sao, tiếp tục bị Vạn Luân Thành vừa nhét ngón tay vào huyệt thịt vừa xoa nắn hạch thịt đang cương cứng.
Kích thích như thủy triều ập tới khiến cô ngửa cổ thở dốc một hơi, đôi môi mím chặt vẫn không thể bịt kín được tiếng rên rỉ đang bật lên từ cổ họng.
“A… không được, không được đâu… Chết mất!” - sướng chết mất. “Ưm!”
Trong khoảnh khắc, Doãn Doanh cao trào.
Ngón chân cô run rẩy co quắp lại và đôi môi nhỏ xinh đang hé mở ra để dễ dàng hít thở… Toàn cảnh d.âm l.o.ạ.n của cô gái mỹ miều xinh đẹp ở dưới thân mình khiến hô hấp của Vạn Luân Thành trở nên nghẹn ứ lại.
Mẹ kiếp - Anh bật cười một tiếng, trên trán đã bắt đầu ẩn ẩn những giọt mồ hôi vì sự nhẫn nhịn bấy lâu.
“Nơi này vừa mềm vừa ướt, lại đang mấp máy mời gọi tôi… tiểu yêu tinh em xem, nói em còn trinh trắng tôi thật đúng là khó tin đấy.”
“…”
Vạn Luân Thành lúc trên giường liền cởi bỏ bộ dáng chính nhân quân tử ngày thường, lời tới bên miệng câu nào câu nấy cũng đều là hạ lưu vô sỉ, khiến cho cô gái nhỏ nằm dưới thân vừa nghe xong liền khóc rống oan ức.
“Không phải… không phải mà…”
Doãn Doanh bị mài hoa môi đến mềm nhũn ướt nước, lúc này thần kinh chịu đựng của cô không tốt, lại bị mấy lời khẩu dâm lúc lên giường của Vạn Luân Thành dọa cho sợ, cô lắc đầu nguầy nguậy, khóc nức nở oan uổng.
“Tôi không có… không có với người khác…”
Doãn Doanh mếu máo khóc, lại nghĩ lần đầu tiên của mình rơi vào tay người đàn ông này, sao anh ta có thể nghi ngờ rằng cô không được sạch sẽ, đã cùng với người khác làm qua rồi chứ?
Bản thân uất ức khiến nước mắt tuôn rơi ngày một nhiều.
Vạn Luân Thành trêu ghẹo bảo bối nhỏ đến khóc như vậy thì liền vui vẻ bật cười.
Tuy nhiên anh ta vẫn còn có chút tình người, thấy Doãn Doanh khóc đến ngạt cả mũi thì cũng thôi trêu chọc, đưa tay lau nước mắt cho cô, lại cúi đầu hôn nhẹ lên vành môi đỏ mọng, thấp giọng trấn an.
“Ngoan, cún con không khóc nữa.”
“Hức… hức…”
“Ngoan nào, dành sức một chút, lát nữa vẫn còn phải khóc thêm mấy trận.”
Vạn Luân Thành nói mơ mơ hồ hồ không đầu đuôi, Doãn Doanh nghe không hiểu.
Cô hấp hấp cánh mũi, lại cảm nhận thấy lúc này nơi nữ tính của mình bị một vật cứng rắn ấm nóng đang không ngừng cọ xát.
Chẳng biết từ lúc nào, Vạn Luân Thành đã kéo xuống khóa quần của anh, trụ vật thô dài mang đầy gân guốc đáng sợ cũng đã mang đồ bảo hộ thật đầy đủ.
Đỉnh đầu to lớn hiện thời đang chà xát vào giữa hai chân cô, có đôi lần còn muốn tiến hang động nhỏ, hại cô giật thót, cả người cũng run lên.
Vạn Luân Thành kéo căng bắp đùi của cô, anh đỡ trụ thịt cứng rắn cọ vào trước của miệng huyệt, mài hai mép hoa môi đến mức đỏ ửng lên mới hài lòng.
“Tôi sẽ vào từ từ, vậy nên đừng sợ nhé.”
Vạn Luân Thành cũng chẳng hiểu vì sao hôm nay bản thân mình lại có kiên nhẫn đến mức này.
Không ngừng dỗ dành, dụ ngọt rồi lại trấn an cô gái kia đủ điều, thật sự quá khác biệt so với tác phong ngày thường của anh.
Nếu như không phải niệm tình đây là lần đầu của cô gái nhỏ, Vạn Luân Thành cũng không để bản thân thiệt thòi tới mức này.
Trên trán anh mồ hôi thấm ướt đẫm, gân xanh trên thái dương cũng nổi lên cả rồi. Vạn Luân Thành chật vật vuốt ve an ủi vật tượng trưng nam tính của mình, hạ bộ trướng đau thật khiến anh khó chịu.
Nhưng nhìn thấy gương mặt ửng hồng và đôi mi ầng ậng nước mắt kia của Doãn Doanh, Vạn Luân Thành liền không nỡ cứ thế mà đâm vào nữa.
Anh cúi đầu hôn hôn lên vầng trán ẩm ướt mồ hôi của cô, lại dịch xuống liếm lấy chóp mũi hồng hồng.
“Đừng sợ, có đau thì bấu vào vai tôi.”
“Khoan… khoan đã… Vạn- Vạn gia!”
Doãn Doanh cứ rối loạn từ chối trong vô thức, bất quá hoa môi mềm mại đang được người đàn ông kia đưa tay tách mở.