Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 76: Chương 76




Chẳng mấy chốc cơ thể xinh đẹp được phơi bày toàn bộ ở trước mắt nam nhân kia. Ngay cả chiếc quần nhỏ hiện tại cũng đã bị bàn tay to lớn kéo tới xuống tận mắt cá chân của cô gái nhỏ.

“Xinh đẹp như vậy… thật là khiến tôi bất ngờ.”

Vạn Luân Thành trước giờ gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp ngọt ngào. Đối với cô gái này ban đầu anh cũng chẳng đề cao về nhan sắc cho lắm. Cho dù có nhìn ra là cơ thể dưới lớp áo kia vô cùng đẩy đà đi chăng nữa, Vạn Luân Thành cũng chưa từng nghĩ ngay tại khoảnh khắc này mình sẽ vì cô mà thần hồn điên đảo như thế.

Vạn Luân Thành cứ như thế nhìn cô đến không rời mắt, ngắm nhìn thật kỹ ngọn đồi cao chót vót cùng với nơi tư mật đang che giấu dưới hai chân kia.

Lông mao sạch sẽ và thưa thớt đến mức nhìn vào không thấy, Vạn Luân Thành thầm nghĩ mình đúng là nhặt được một báu vật trời cho.

Doãn Doanh ngượng ngùng mà đưa tay che chắn trước ngực, chân thì không ngừng khép chặt, không muốn để Vạn Luân Thành tiếp tục quét ánh mắt nóng rực của anh tới nhìn cô.

Cơ thể cô gái vừa mới thành niên thật sự đẹp đến mê hoặc lòng người.

Làn da cô trắng muốt đối nghịch hoàn toàn với màu da bánh mật của người đàn ông kia, bởi thế khi đôi tay to lớn của anh chạm tới cơ thể cô, từng tấc da thịt trắng trẻo nọ đều như đang phát sáng khiến Vạn Luân Thành không nhịn được nuốt khan mấy ngụm.

Yết hầu người đàn ông trơn trượt lên xuống mấy lần, nhìn thấy cô căng thẳng, Vạn Luân Thành chỉ cười cười trấn an cô.

“Không cần phải sợ.”

Nam nhân kia trấn an vỗ vỗ vào mông Doãn Doanh, anh bắt đầu tách rộng đôi chân ngọc ngà kia, dạng ra thành chữ M.

“Giữ chân cho tốt, tôi giúp em làm quen trước.”

“A… Đừng… Chờ đã…….”

Nơi nào đó bắt đầu cảm nhận được bàn tay đưa tới sờ soạng xoa nắn.

Doãn Doanh giật thót mình muốn rút lui, nhưng Vạn Luân Thành vẫn giữ chặt cô lại không cho cô trốn, anh cúi đầu gặm cắn vành tai của cô, khẽ hôn hôn phân tán đi sự chú ý của Doãn Doanh.

“Ưm…”

Sự thân mật gần gũi này xuất phát từ một người đàn ông xa lạ khiến Doãn Doanh càng hồi hộp hơn cả. Cơ thể tiếp nhận sự mân mê, kích thích trực tiếp đến dây thần kinh của cô, đầu óc Doãn Doanh càng lúc càng trở nên tê dại mù mịt.

Cô nắm lấy bả vai người đàn ông kia, hai mắt hơi khép lại chầm chậm cảm nhận khoái cảm đang dâng trào.

Bỗng chốc, Vạn Luân Thành lại cúi đầu ngậm lấy ngọn đồi nhô cao của cô. Trước ngực điểm xuyết một đóa hồng ngọt ngào thật sự quá mức mời gọi, khiến anh không thể kiềm được muốn nâng niu nó.

“A...! Đừng- đừng mút…” có thanh âm mềm mại thốt lên càng thêm kích thích dục vọng nguyên thủy bên trong anh.

Đôi môi lành lạnh nọ tiến tới áp lên làn da trơn bóng nhẵn nhụi, chiếc lưỡi điêu luyện cũng không an phận bắt đầu khuấy đảo đầu vú đang căng cứng kia của cô, dùng lực một chút mút vào bên trong khoang miệng, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng quanh cánh mũi thật khiến Vạn Luân Thành trở nên say mê.

Cảm xúc nhột nhạt kỳ lạ này không quen thuộc chút nào, nó khiến Doãn Doanh xấu hổ không biết phải làm sao, cô gái hơi ưỡn ngực về phía trước, bánh bao mềm mại càng thêm áp sát vào gương mặt của người đàn ông kia hơn.

Vạn Luân Thành bật cười trong vô thức, bên này vừa mút mát, bên kia cũng không quên dùng tay véo nhẹ, gảy gảy lên nhũ hoa đang trướng đau của cô.

“Ư… ưm… đừng!” Doãn Doanh hơi khóc lóc phản ứng lại.

Hai mắt cô đỏ ửng chứa đựng hơi sương dày đặc, dưới chân cũng bắt đầu có phản ứng, cảm giác nhớp nháp dinh dính khiến cô trở nên bối rối không biết phải làm sao.

Sao thế… sao cơ thể cô càng lúc càng trở nên quái lạ!

“A!”

Trong lúc vẫn còn đang miên man suy nghĩ, đột ngột ngón tay của người đàn ông nọ vói vào bên trong hang động mềm mại, tiến sâu vào vách thịt trơn ướt kia.

“Chậc, ướt đẫm rồi này.”

“Ưm…”

“Cún con em xem, cơ thể của em học tập rất nhanh đấy chứ.”

Đây chẳng rõ là một lời khen hay là sự chế giễu của Vạn Luân Thành nữa, Doãn Doanh cảm thấy ấm ức và thẹn thùng nên chỉ biết giấu mặt vào áo anh, khóc lóc một trận.

“Ư… aaa… chậm, chậm đã…”

Ngón tay đương nhiên không chỉ nhồi nhét vào bên trong huyệt thịt rồi dừng lại, Vạn Luân Thành ấn ấn tìm đường lần mò vào bên trong, xoa nắn nơi mẫn cảm nhỏ hẹp kia mấy vòng, rồi lại muốn chèn thêm một ngón thứ hai vào nữa.

“A… không- không thể đâu…”

Doãn Doanh lắc đầu nguầy nguậy, cảm thấy hoa huyệt trở nên tê dại căng trướng làm cô rối rắm, dù là chất dịch tiết ra có thể khiến ngón tay dễ dàng cho vào bên trong, thế nhưng lần đầu nơi tư mật bị ngón tay cho vào như thế thật không dễ chịu.

Cô khóc lóc xin tha nhưng không được, mà Vạn Luân Thành lúc này càng không để ý đến cô, anh biết Doãn Doanh đang cảm thấy sướng nhưng lại không biết là mình sướng.

“Bé ngoan, đừng khóc nữa.” Vạn Luân Thành hiếm lắm mới mở miệng dỗ dành người khác.

Mà Doãn Doanh thì bối rối đến không quan tâm anh nói gì, cô lắc đầu trong vô thức, cả người lắc lư muốn trốn chạy.

“Hức… ư… tôi không làm được… không thể làm được nữa đâu!”